Bạch Vĩ Hạo bước lên nắm lấy tay cô ấy, sau đó quỳ một đầu gối xuống, từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh tế, vẻ mặt thâm tình nói: “Huyên My, gả cho anh có được không?”
Được Bạch Vĩ Hạo cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy khiến Mai Huyền My cảm thấy cả người đều mơ hồ.
Ngày đó cô ấy vốn muốn nhảy lầu chấm dứt cả đời thống khổ của mình nhưng cuối cùng lại được Bạch Vĩ Hạo cứu.
Sau đó khi tỉnh dậy trong bệnh viện, cô ấy mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Bạch Vĩ Hạo. Bạch Vĩ Hạo nắm chặt tay cô ấy nói là từ nay về sau sẽ cùng cô ấy đối mặt với tất cả những khó khăn trong tương lai.
Về sau thân thể Mai Huyền My tốt hơn một chút sau đó xuất viện, Bạch Vĩ Hạo trực tiếp dẫn cô ấy trở về nhà họ Bạch nhưng lại bị mọi người phản đối. Người trong gia đình của Bạch Vĩ Hạo đều xuất thân từ một trường đại học nổi tiếng và danh giá.
Mẹ Bạch ngày hôm đó đã trực tiếp nói với cô ấy: “Tất cả chúng ta đều là những người có ăn có học, con dâu có thể không có bằng cấp, không xuất thân từ gia đình gia giáo nhưng cũng phải là con người đứng đắn. Những chuyện cô làm chúng tôi cũng ít nhiều nắm rõ được qua tin tức rồi, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì quấn lấy con trai tôi. Nhưng người nhà họ Bạch chúng tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận một người con dâu như cô”
Sau đó mẹ Bạch trực tiếp đuổi họ ra khỏi nhà.
Cô ấy vì không muốn Bạch Vĩ Hạo khó xử nên muốn một mình rời đi nhưng nói thế nào Bạch Vĩ Hạo cũng không chịu buông cô ấy ra, còn nói nếu Mai Huyền My rời đi thì anh ta cũng sẽ lập tức từ chức tổng giám đốc mà theo cô ấy đi tới chân trời góc biển, sống chết do trời.
Nhìn ánh mắt chân thành của Bạch Vĩ Hạo, Mai Huyền My không biết nên làm gì bây giờ. Cô ấy yêu Bạch Vĩ Hạo, cũng đã từng thực tập ở Nguyệt Tú một thời gian.
Nói thật cô ấy thực sự rất luyến tiếc khi phải rời khỏi anh ta, Mai Huyền My muốn ở cùng anh ta, cho dù là không cần danh phận thì cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vậy Mai Huyền My luôn lặng lế tự nhủ chỉ một năm, cô ấy sẽ chỉ tham lam ở bên cạnh Bạch Vĩ Hạo một năm là tốt rồi. . Truyện Nữ Phụ
Một năm sau đứa bé được sinh ra, cô ấy ôm đứa bé rời đi, tuyệt đối không để Bạch Vĩ Hạo khó xử hơn nữa.
Thế nhưng Bạch Vĩ Hạo cũng không bàn trước với cô ấy mà hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy cầu hôn Mai Huyền My.
Mai Huyền My khiếp sợ, trong lòng tràn đầy sự hoảng hốt và mâu thuẫn, cô ấy che miệng, nước mắt cứ thế đồng loạt chảy ra.
Những người xung quanh bắt đầu hô lên thuyết phục.
“Kết hôn với anh ta, kết hôn với anh ta, kết hôn với anh ta đi!”
“Huyền Mỹ, anh biết trong lòng em đang lo lắng cái gì? Tuy nhiên hãy tin anh, vì lợi ích của con chúng ta, hãy cho anh một cơ hội, nếu tương lai có khó khăn thì chúng ta hãy cùng nhau đối mặt. Đứa trẻ hoàn toàn vô tội.” Bạch Vĩ Hạo nói xong trực tiếp lồng chiếc nhẫn lên ngón tay của Mai Huyền My.
Mai Huyền My nhìn anh ta, nước mắt ướt đâm như mưa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, cuối cùng gật đầu và nói: “Được rồi, vì em bé nên chúng ta hãy đối mặt cùng nhau.”
Cô ấy đã không còn là một người con gái đơn thuần nữa, cô ấy là một người mẹ, con của cô ấy cũng sắp tới ngày sinh rồi. Bạch Vĩ Hạo nói đúng, vì đứa trẻ mà cô ấy phải cố gắng làm một người mẹ thật tốt.
Nhìn thấy Mai Huyền My rốt cục cũng đồng ý, Bạch Vĩ Hạo kích động ôm chầm lấy cô ấy. Những người xung quanh cũng cổ vũ theo.
Sau đó đến lượt Tô Cẩm ném tay cầm hoa, ai cũng không ngờ tới tay của Tô Cẩm vốn dĩ hướng tới những cô gái đang nhộn nhịp dưới kia bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo rơi vào trong lòng Đào nhỏ đang ăn kẹo que.