Chuyện gì đã xảy ra với các con trai của anh vậy chứ? Tại sao đứa nào đứa nấy lại trông nghiêm túc như vậy? Chảng lẽ lại nghĩ trò chơi gì mới ư?
Lục Minh Húc đem máy nghe lén đặt trên tay anh, nói: “Bố, bố xem đây là cái g Lục Khải Vũ nhận lấy lật xem một chút, còn chưa nói gì Mạc Hân Hy – với tư cách là người có chút kinh nghiệm cọ xát, liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là một loại máy nghe lén kiểu mới.
Cô đoạt lấy máy nghe lén từ trong tay Lục Khải Vũ, kiểm tra một chút, may mà cái máy nghe lén này đã bị hỏng rồi.
“Đại Bảo, cái thiết bị nghe lén này ở đâu ra vậy?” Trực giác của cô mách bảo chuyện này không hề đơn giản như vậy.
“Máy nghe lén?” Con ngươi Lục Khải Vũ âm thầm tối lại.
“Lúc nãy khi chúng con dọn dẹp nhà nhìn thấy nó trong đống mảnh vỡ của chậu hoa đó. Mẹ ơi, con đoán là ai đó đã giấu thứ này trong góc lọ hoa. Lục Minh Húc trầm mặt nói.
Tâm tình của vợ chồng Lục Khải Vũ dao động mãnh liệt, người này là ai, mục đích là gì? Ngoài ra chiếc máy nghe lén này đã được đặt trên kệ hoa từ khi nào?
Lục Tấn Khang trầm tư một lát, nói: “Mẹ ơi, con hoài nghỉ dì Lưu Lệ, nhưng anh cả lại nói không có chứng cứ, sợ là hiểu lâm cho người tốt”
“Chị Lưu Lệ ư?” Mạc Hân Hy nhíu mày.
€ó phải chị ấy không nhỉ? Chị ấy đã ở trong nhà bọn họ cũng hơn hai mươi ngày, xem ra không giống loại người có tâm kế đa đoan!
Lục Minh Húc có chút không kiên nhẫn nói: “Rối rắm làm cái gì, cửa nhà chúng ta không phải có giám sát sao? Kiểm tra xem gần đây có người ngoài ra vào nhà chúng ta không. Nếu không đối tượng nghi ngờ lớn nhất là dì Tô Cẩm và dì Lưu Lệt Bởi vì trong nhà chúng ta chỉ có hai người họ là người ngoài.”
“Đúng vậy, điều tra giám sát xem sao.”
Rất nhanh Lục Khải Vũ cũng tán thành ý này, Lục Minh Húc trích xuất giám sát hành lang tầng 16. Trong 20 ngày qua không có người ngoài nào khác ngoài Lý Duy Lộc.
“Chẳng lẽ là chú Lý?”
Lục Vũ Bách nhíu mày nói, lời vừa dứt liền bị anh cả hung hăng trừng mắt một cái: “Chuyện gì nhà chúng ta mà chú Lý không biết? Vậy mà vẫn còn phải sử dụng thiết bị nghe lén à? Lục Bảo, trước khi nói chuyện hãy động não chút đi, được không?”
Lục Vũ Bách không cam lòng biện minh cho mình: “Nói không chừng chú ấy sợ dì Tô Cẩm ở nhà chúng ta phải chịu tủi thân nên mới cố ý đặt thiết bị nghe lén trong phòng ăn đó?”
“Cái này, Lục Bảo nói hình như cũng có đạo lý!” Tam Bảo Lục Vũ Tuấn nói.
Lục Minh Húc không nói gì, sau đó tiếp tục kéo về phía trước theo ngày giám sát video.
“A, người này là ai?” Cậu bé dừng video lại vào ngày Vệ Bình đến nhà bọn họ ăn sáng.
“Vệ Bình, người theo đuổi dì Tô Cẩm ngày trước đó!” Lục Vũ Lý nhanh chóng nhận ra Vệ Bình.
“Anh ta đến nhà chúng ta để làm gì? Hay là tới gặp dì Tô Cẩm?”
Nhìn thấy người này, trong lòng Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đại khái có chút cảnh giác.
Mạc Hân Hy nhìn thời gian nói: “Được rồi, cũng muộn rồi, ngày mai các con còn phải dậy sớm trang điểm và chỉnh lại quần áo nữa! Bố mẹ đã biết về chuyện này, bố mẹ sẽ nghĩ biện pháp xử lý nhé. Mấy đứa quay về giường của mình đi!”
Đám trẻ ngẩng đầu nhìn thời gian, quả nhiên đã là mười giờ rưỡi tối.
Đào nhỏ với Tứ Bảo Lục Vũ Tháp cũng đang ngủ thiếp đi.
Lục Vũ Tháp nhéo nhéo bàn tay nhỏ mập mạp của Đào nhỏ, nhân cơ hội nói: “Ba mẹ, Đào nhỏ nhất định phải ngủ cùng Tứ Bảo, phòng chúng ta cũng chỉ có hai cái giường, tối nay con sẽ ngủ ở đây với hai người.”