“Lý Duy Lộc, tôi cùng Hân Hy khi ở huyện Lương Tài đã từng đồng ý với mẹ của Tô Cẩm, phải chăm sóc thật tốt cho tốt. Tôi muốn hỏi cậu, cậu là thật sự muốn cùng Tô Cẩm dắt tay nhau cả đời sao?” Vẻ mặt Lục Khải Vũ biểu lộ lúc này rất nghiêm túc.
Lý Duy Lộc rất khó chịu lườm anh một cái: “Lục Khải Vũ, đầu óc cậu có bệnh đúng không, nếu như tôi không muốn cùng cô ấy dắt tay nhau cả đời, vậy thì làm gì cần gấp gáp kết hôn như vậy chứt Tôi thật sự là rất yêu cô ấy, ngày nào cũng muốn được ở cùng với cô ấy”
“Cậu chỉ vừa mới bày tỏ với Tô Cẩm, hai người còn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cậu đương nhiên sẽ có cảm giác như vậy.
Đợi đến lúc hai người thật sự đi tới hôn nhân, thật sự sống cùng một nhà thì sẽ phát hiện kỳ thật có đôi khi, đối phương cũng không phải là người hoàn mỹ như mình đã nghĩ”
“Lục Khải Vũ, cậu có ý gì đây? Cậu không muốn tôi kết hôn với Tô Cẩm hay không? Cậu không phải là đã xem trọng Tô Cẩm sau lưng Hân Hy đó chứ?” Nghe Lục Khải Vũ nói vậy, Lý Duy Lộc rất tức giận.
“Lý Duy Lộc, trong đầu cậu toàn chứa phân sao? Nghe không hiểu tiếng người sao? Cậu là người anh trai tốt nhất của hiểu bướng, cô ấy chỉ quan tâm cậu mà thôi, cô ấy sợ cậu đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhất thời xúc động, làm ra chuyện để cho mình hối hận, đến lúc đó hai người các người đều sẽ đau khổ” Lục Khải Vũ cuối cùng cũng không nhịn nổi cơn tức giận nữa.
Lục Khải Vũ đành phải giữ ôi có vài câu muốn nói với cậu.”
Lý Duy Lộc nhìn thấy Lục Khải Vũ tức giận, trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
“Hân Hy, Hân Hy cô ấy có ý gì chứ?”
“Hai người các người từ khi thổ lộ đến lúc kết hôn, tính tới tính lui cũng chưa được mười ngày. Sau khi kết hôn, nếu như cậu cùng Tô Cẩm trong sinh hoạt, trong công việc phát sinh những quan điểm khác nhau, hoặc là cậu phát hiện trên người Tô Cẩm có khuyết điểm, cậu sẽ làm sao?”
Lý Duy Lộc không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời: “Vợ là do tôi tự mình chọn, coi như trên người cô ấy có khuyết điểm đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ yêu chiều cô ấy. Nếu như có xảy ra khác nhau về quan điểm, tôi sẽ nghe cô ấy”
Lục Khải Vũ lườm anh ta một cái, ngược lại là không nghĩ tới Lý Duy Lộc vậy mà lại để ý và quan tâm đến Tô Cẩm như vậy.
“Vậy nếu như trong tương lai Tô Cẩm thi đậu học viện thiết kế, tốt nghiệp xong, sau đó làm nhà thiết kế. Đến lúc đó cậu cũng đã hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng là Tô Cẩm chỉ mới ngoài ba mươi. Tôi chỉ nói lỡ như thôi nhé, nếu như cô ấy không yêu cậu nữa, lại gặp tình yêu đích thực, vậy cậu nên làm sao bây giờ?”
Lý Duy Lộc liếc xéo Lục Khải Vũ: “Hai vợ chồng cậu nghĩ còn sâu xa hơn cha với anh tôi nữa”
Sau đó, anh ta thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật ra, khi tôi cầu hôn với Tô Cẩm thì cũng đã nghĩ qua vấn đề này. Tôi yêu cô ấy, hi vọng Tô Cẩm có thể cả một đời thật vui vui vẻ vẻ. Nếu như có một ngày, cô ấy thật sự đi yêu người khác, tôi sẽ buông tay, tác thành cho cô ấy”
“Lục Khải Vũ, trước đó đã từng nói qua với Hân Hy, nếu như yêu một người, cũng đừng nên để lại tiếc nuối, không nên nghĩ quá nhiều, nắm chặt hiện tại mới là quan trọng nhất. Vô luận sau này Tô Cẩm có trở thành người như thế nào, Lý Duy Lộc tôi đây đều sẽ sủng cô ấy, yêu thương cô ấy một đời một kiếp”
Lời nói này của anh ta mang theo cả tấm chân tình, phát ra từ trong tim phổi.
Lục Khải Vũ đối mặt với một Lý Duy Lộc như thế này, thật không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Lý Duy Lộc, tốt lắm, tôi chúc cậu hạnh phúc.”
Hai người cứ như vậy tách ra, Lục Khải Vũ trở về hoàn thành nhiệm vụ giao nộp cho vợ, đem những lời nói của Lý Duy Lộc thuật lại một lần nữa với Mạc Hân Hy.