Lý Duy Lộc cứng cổ nói: “Tôi đã bao nhiêu năm không xin nghỉ phép rồi, kết hôn nghỉ một tháng thì như thế nào chứ? Gô có còn là bạn tốt của tôi hay không vậy? Chẳng lẽ cô muốn tôi phải làm cẩu độc thân cả đời hay sao?”
Tô Cẩm gấp gáp kéo lấy cánh tay anh, ra hiệu cho anh hãy bớt tranh cãi.
Mạc Hân Hy bị anh ta hờn dỗi mấy lời, đành phải cắn răng nói: “Được, tôi cho phép anh nghỉ phép một tháng.”
Lý Duy Lộc nghe xong, đứng dậy giữ chặt tay của Tô Cẩm: “Như vậy thì vợ chồng tôi liền cảm ơn sự tác thành của chủ tịch Mạc”
Nói xong, anh ta liền kéo Tô Cẩm đi về phía cửa.
Mạc Hân Hy do dự một chút nhưng vẫn gọi bọn họ lại: “Này này, tối nay Tô Cẩm sẽ đi chỗ cậu ở luôn hay sao?”
Nếu như là ngủ theo cái dạng mà cô nghic kia, vậy thì có phải là đã quá nhanh rồi không!
Lý Duy Lộc trước đó vẫn bị tình cảm làm cho ngớ ngẩn, đầu óc mụ mị, sau khi thổ lộ xong thì như được tình yêu khai thông, hơn nữa còn nhanh đến nổi làm cho người ta trở tay không kịp.
Nghe Mạc Hân Hy nói, Tô Cẩm cúi đầu xuống, mặt đỏ lên, sau đó rút tay mình về rồi nói với Lý Duy Lộc: “À thì, anh đi về trước đi, em thu dọn một chút, ngày mai anh lại đến đón em”
Lý Duy Lộc cực kỳ bất mãn trừng Mạc Hân Hy một cái, sau đó quay đầu dịu dàng nói với Tô Cẩm: “Vậy được rồi, đêm nay em phải nhớ thu dọn đồ đạc cho kỹ một chút, hộ khẩu này, thẻ căn cước đều phải mang theo, sáng mai anh sẽ đến đón em”
Sau đó, anh ta lại lạnh mặt nói với Mạc Hân Hy: “Ngày mai tôi sẽ cùng tiểu Tô đi trước lĩnh chứng kết hôn, sau đó, cô ấy sẽ về nhà tôi ở.
Hai vợ chồng các người vẫn nên mau chống tìm một cô bảo mẫu đi!”
Nói xong, anh ấy cũng không đợi Mạc Hân Hy trả lời liền quay đầu bước đi.
Tô Cẩm cúi đầu đi theo phía sau hắn nói: “Em đi tiễn anh ấy”
Vẻ mặt Mạc Hân Hy uất ức nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Chồng à, em đã nói sai gì sao? Anh nhìn xem cái dáng vẻ kia của anh ta, tỏ vẻ cho ai nhìn vậy chứ!”
Lúc này, thời gian cũng đã gần chín giờ tối, bọn nhỉ đều đang ở phòng giải trí riêng ở lầu hai.
Sau khi Lưu Lệ dọn dẹp sạch sẽ phòng khách và phòng bếp thì đã đi phòng đối diện nghỉ ngơi.
Lục Khải Vũ xoay người ôm cô từ trên ghế sô pha lên, sau đó đi thẳng tới phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi đè lên.
Chớ Hân Hy gấp gáp dùng sức đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy! Mấy đứa nhỏ bọn nó còn chưa ngủ đâu!”
Lục Khải Vũ cười ôm lấy cô: “Vợ à, Lý Duy Lộc năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi? Hoặc là ba mươi mốt?” Em cũng không rõ lắm, anh hỏi cái này để làm gì?” Mạc Hân Hy vẫn là một mặt không hiểu.
Lục Khải Vũ nằm ở bên tai cô, hơi thở ấm áp thổi tới trên cổ của cô: “Vợ à, cậu ấy là một người đàn ông trưởng thành bình thường, đã nhãn nhịn nhiều năm như vậy, thật vất vả lắm mới gặp người mình yêu mến, làm sao có thể nhịn được”
Mạc Hân Hy đẩy anh ra: “Thế nhưng mà anh không cảm thấy Tô Cẩm hai người bọn họ tiến triển quá nhanh sao? Bọn họ như thế quả thật đúng là kết hôn sấm sét đó!”
Lỡ như sau khi kết hôn, cảm thấy không thích hợp với nhau thì nên làm cái gì bây giờ? Tô Cẩm dù gì cũng là một cô gái, lại nói, chúng ta đã đồng ý với mẹ cô ấy rằng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt” Chớ Hân Hy tràn đầy lo lắng đối với cuộc hôn nhân của hai người Lý Duy Lộc.
“Dựa trên sự hiểu biết của em đối với Lý Duy Lộc, Tô Cẩm gả cho cậu ta sẽ không hạnh phúc sao?” Lục Khải Vũ hỏi lại.
“Cái này…”
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ về Lý Duy Lộc.