Sự thân thiết của mẹ con hai người làm Mạc Hân Hy xúc động, cô ngập ngừng nói: “Tôi nghe Mộc Tháp nói, cậu bé còn cần phẫu thuật mới có thể đi học được đúng không?”
Mẹ Mộc Tháp thở dài: “Đúng vậy, đứa trẻ này từ khi sinh ra trái tim đã không được tốt. Bác sĩ nói mạch máu và van tim của nó có vấn đề. Chúng tôi vẫn luôn nghĩ biện pháp chữa trị cho nó, thế nhưng, chi phí phẫu thuật thật sự là quá cao, mấy năm trước thân thể còn quá yếu vẫn luôn cần người ở bên chăm sóc, giờ chỉ có bố Mộc Tháp một mình làm việc trên công trường, cho nên, vẫn kéo dài đến bây giờ. ”
Lý Mộc Tháp thấy mẹ có chút buồn rầu, vì vậy thằng ngực, nâng cao khuôn mặt nhỏ lên: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, bây giờ con không sao, mẹ thấy đấy, con đã mập mạp hơn rồi!”
Sự hiểu chuyện vượt qua tuổi tác của Lý Mộc Tháp khiến mũi của mẹ cậu có chút cay cay: “Con trai ngoan! Tất cả đều là tại cha mẹ không tốt.” Nhìn Lý Mộc Tháp hiểu chuyện như vậy, Mạc Hân Hy không biết tại sao cảm thấy rất khó chịu, cô có thể giúp đỡ họ một chút về vật chất, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hai mẹ con.
Vì vậy, cô xoa xoa đầu nhỏ của Lý Mộc Tháp: “Đừng buồn, Mộc Tháp vẫn còn nhỏ, con vẫn chưa tới sáu tuổi, không sao đâu, hai năm nữa phẫu thuật cũng không muộn.””
Lý Mộc Tháp có chút bất mãn bĩu môi:
“Cô ơi, tháng mười hai năm nay con sẽ tròn bảy tuổi rồi.”
“Bảy tuổi ư? Xin lỗi Mộc Tháp nhé, cô đã nói sai rồi.” Mạc Hân Hy có chút xấu hổ, nhìn Lý Mộc Tháp so với Tư Nhã còn thấp hơn một chút, không nghĩ tới cậu bé lại bằng tuổi Tư Nhã, tất cả sắp bảy tuổi rồi.
Mẹ của Mộc Tháp giải thích: “Vì thiếu hụt bầm sinh nên thằng bé thấp hơn những đứa trẻ cùng tuổi”.
“Ồ, tôi xin lỗi, tôi không có ý đó. Con gái tôi cũng sẽ tròn bảy tuổi vào tháng mười hai năm nay.”
“Thực sự là cô trông rất trẻ, giống như một sinh viên đại học vậy, không giống một người đã có con chút nào.” Mẹ Mộc Tháp chân thành khen ngợi.
Mạc Hân Hy có chút ngượng ngùng. Lúc này, một người phụ nữ trung niên xách rổ rau đi tới, có lẽ là người giữ trẻ trong khu phố gần đó, rất nhiệt tình vẫy tay chào mẹ Mộc Tháp: “Mẹ Mộc Tháp, đi, đi mua thức ăn.”
Mẹ Mộc Tháp vội vàng cầm chiếc túi xách bên cạnh: “Mộc Tháp, con chơi ở đây một lát rồi về nhà sớm nhé. Mẹ phải đi mua đồ ăn rồi, hôm nay nhà ông chủ có mời khách. ”
Lý Mộc Tháp rất hiểu chuyện gật đầu: “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi!”
Mẹ Mộc Tháp nói lời tạm biệt với Mạc Hân Hy, rồi nhanh chóng chạy theo người bạn đồng hành.
Nhìn mẹ đi xa, Lý Mộc Tháp quay đầu lại nhìn Mạc Hân Hy có chút ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Mạc Hân Hy kéo cậu bé ngồi xuống băng ghế: “Có điều gì muốn nói với cô không?”
“Cô ơi, nhà cô có sách ngoại khóa mà các em gái nhỏ không cần hay không, con muốn mua mấy quyền xem một chút.” Nới rồi cậu bé lấy từ túi của mình ra một vài tờ tiền nhắn nhúm.
“Con muốn xem loại sách ngoại khóa nào?” Xem ra, số tiền này hẳn là cậu nhặt rác kiếm được.
Tuổi cậu còn nhỏ mà hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.
“Con không biết nhiều chữ, con chỉ theo một người chú trong công trường của ba học vài từ đơn giản thôi ạ. Cô ơi, cô có thể lấy cho con mấy quyền sách tranh mà cô không cần nữa được không ạ? Cô xem số tiền này của con đủ chưa ạ?.”
Mạc Hân Hy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé: “Không cần đâu, trong nhà cô có rất nhiều sách tranh, các em gái đều không cần. Ngày mai cô sẽ đưa cho con. Con không cần đưa cô tiền.”
“Việc này không được đâu ạ. Mẹ con nói không thể lợi dụng người khác. Nếu cô không cần tiền, thì con không muốn sách ảnh nữa đâu.” Lý Mộc Tháp có chút kích động đứng lên.
Tuổi còn nhỏ mà cậu lại có tính cách và lòng tự trọng như vậy, xem ra mẹ cậu đã giáo dục cậu rất tốt.
“Vậy được rồi, chờ ngày mai cô mang sách đến, con sẽ đưa tiền cho cô thì sao?” Cô không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Mộc Tháp.
Trong xã hội ngày nay, một đứa trẻ trung thực và hiểu chuyện như vậy thật sự là quá hiếm.