Trong phòng khách Lục gia, Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy vội vàng chạy ra ngoài, mẹ Lục đang ở trong phòng bếp cùng thím Lý chuẩn bị bữa tối nghe được tiếng kêu cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa chạy vào trong sân, Lục Khải Vũ liền thấy có một ít khói đặc từ sân sau được gió thổi bay lên không trung.
Chú Lưu đang cầm bình chữa cháy xông về sân sau.
Đợi đến lúc bọn hắn đều chạy tới, ba con trai của anh cả người đầy bụi đất đang đứng tại ở phía trước vườn. Rau trong sân đều bị lửa hun héo.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Huyệt thái dương của Lục Khải Vũ đập thình thịch đau dữ dội, trước sau mới có vài phút, ba đứa trẻ này đã muốn đốt nhà!
Lửa không quá lớn, chú Lưu đã dùng bình chữa cháy dập sạch lửa.
Nhìn thấy Lục Khải Vũ nghiêm túc muốn phê bình mấy đứa trẻ này, chú Lưu thúc vội vàng nói giúp bọn hẳn: “Không sao, con trai mà! Đều nghịch ngợm như thế này”
Lúc này mẹ Lục mới chạy tới, bà nhanh chóng tới trước giữ chặt ba anh em Lục Minh Húc, kiểm tra trên dưới một phen. Thấy ngoại trừ chút tro bụi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn trẻ, còn lại đều đều không có vấn đề gì, lúc này mới yên lòng lại.
“Đại Bảo, các cháu muốn làm gì?” Mẹ Lục không hiểu hỏi.
Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy cũng tập trung vào các con.
“Các con đến cùng là muốn làm gì? Muốn đốt nhà sao?” Giọng nói Lục Khải Vũ ẩn ẩn chứa một tia tức giận.
Lục Minh Húc là anh cả có chút uất ức ngẩng đầu lên: “Chúng con, chúng con là muốn tiêu trừ tai họa ngầm trong nhà”
Tam Bảo Lục Vũ Tuấn nói: “Con thấy ở trong sách vở viết, loại ong mật này đều sợ lửa với sương mù. Nên mới nghĩ đến dùng lửa đuổi những con ong mật này đi.”
Ngũ Bảo Lục Tấn Khang đi theo cũng nói: “Đúng vậy, chỉ là lúc đầu bọn con làm sao cũng không cháy được cho nên, con liền vào bếp lấy một bình rượu đế, nghe nói rượu đế dễ cháy”
Nói đến đây, Lục Tấn Khang có chút xấu hổ cúi đầu: “Thế nhưng, chúng con không ngờ vừa mới đem rượu đế giội trên đống giấy báo không dùng kia, cũng chỉ giội một chút, vậy mà lửa lại lớn như vậy, đoạn gỗ khô kia, còn có những cây gỗ khô bên cạnh với một chút tạp vật toàn bộ đều cháy theo.”
Tạp vật trong miệng Ngũ Bảo Lục Tấn Khang là đậu giáp, mướp đắng mà Lục Khải Vũ cố ý mua để trồng, còn có ít tre nứa dựng lên cho đám thực vật phát triển.
Khuôn mặt nhỏ đầy tro bụi của Lục Minh Húc có chút tự hào nói: “Bố, lần này là chúng con tính toán sai, nhưng mà chúng con đã thành công tiêu hủy hang ổ của ong mật, bọn chúng chỉ có thể đi đến nơi khác xây tổ lại một lần nữa. Sẽ không còn ong đến đốt mấy em nữa”
Lục Vũ Tuấn cũng cúi đầu nói: “Đúng vậy ạ, mặc dù dùng rượu đế châm lửa là hành động sai lầm, thế nhưng chúng con cuối cùng cũng đuổi được ong mật. Cũng coi như có chút công lao!”
Lục Tấn Khang dùng tay chà xát một chút tro bụi trên mặt: “Bố, mẹ, chúng con không được sự đồng ý của hai người mà tự tiện hành động thực sự không đúng, chúng con nguyện ý chịu phạt. Nhưng chúng con là có ý tốt, chúng con muốn bảo vệ người nhà, đuổi ong mật đi, chấm dứt tai hoạ về sau. Chuyện này bố hản là nên thưởng cho chúng con! Bởi vậy công tội bù nhau, chuyện này cứ như vậy đi!”
Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào ba đứa con trai, một lúc lâu sau mới thở dài nặng nhọc một hơi.
Mấy đứa nhỏ này, cái miệng nhỏ cứ liến thoắng nói, còn nói lý lẽ hơn cả anh.
“Mỗi đứa viết một bản giải thích, nói rõ ràng những lỗi lầm và suy ngẫm của mình trong sự cố này, không dưới 300 từ”
Sau khi nói xong, anh kéo theo Mạc Hân Hy quay người đi ra sân trước.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm đúng thật là không khiến cho người ta bớt lo được!
Ba anh em đứng phía sau bọn họ, nhìn nhau cười. Tay làm một động tác ra hiệu thắng lợi.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy dẫn cả chín đứa trẻ xuất phát đi đến La Trại Câu.
Tại sao lại dẫn theo chín đứa trẻ chứ!