Ài, chuyện về chiếc vòng tay đầy màu sắc có chút phức tạp, cũng không thể nói rõ được.
Không ngờ rằng lại bị cô con gái nhỏ Vũ Tuệ tinh nghịch này sau khi nghe lén được lại còn nhớ nhanh như vậy.
Mô Dung Lãnh Nhu ở trong văn phòng, cô ta nghe thấy giọng nói từ trong điện thoại di động, cánh tay đang phê duyệt văn kiện đột nhiên dừng lại.
Mười hai tuổi, Lục Khải Vũ đã đi đến Châu Âu, còn gặp được một cô gái nhỏ bảy tuổi rồi chiếc vòng tay nhiều màu sắc.
Trái tim của cô ta có chút kích động.
Cô ta nhẹ nhàng nắm chặt lấy chiếc vòng tay đầy màu sắc đã có chút phai màu bởi vì đã đeo trong một khoảng thời gian dài.
Lục Khải Vũ, cậu bé năm đó chính là anh thật sao?
Trong đêm khuya thanh vắng, sau khi mấy đứa nhỏ đã ngủ say.
Người đàn ông đẹp trai nhất họ Lục đã cấm dục được hơn một tháng rốt cục cũng được ăn mặn, ôm vợ vào trong lòng âu yếm.
Nhưng mà anh cũng rất đau lòng cho vợ, chỉ là hơi thả ra một chút đã dừng lại.
Mạc Hân Hy nép người vào trong lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim đang đập mạnh của anh, có chút không ngủ được.
“Này, ông xã, lúc ăn cơm tối, Vũ Tuệ đến vòng tay đây màu sắc là có ý gì? Tại sao anh lại cố ý đút thức ăn cho con bé mà không để con bé nói hết” Mạc Hân Hy không ngủ được lại nhớ tới hành động có chút khác thường của Lục Khải Vũ lúc ăn cơm tối Lục Khải Vũ khẽ thở dài một hơi, nhéo nhéo gương mặt của cô, giọng điệu dịu dàng cưng chiều: “Anh cũng biết cái gì cũng không thể gạt được em”
Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên cười nhìn anh: “Vậy thì anh hãy thành thật nói cho em biết đi! Đừng để em đoán bậy, anh cũng biết, hậu quả để phụ nữ đoán sẽ đáng sợ như thế nào rồi đó”
“Bà xã, em ngàn vạn lần cũng đừng đoán bừa, bây giờ anh nói cho em biết” Nhớ đến tấm hình lần trước gây nên hiểu lầm, đến bây giờ trong lòng Lục Khải Vũ vẫn còn sợ hãi!
“Thật ra, ngày đó sau khi bọn anh bị lạc đường, lúc chạng vạng tối, bọn anh đã đi lạc vào một rừng cây. Em cũng biết, hoàng hôn, ánh sáng trong khu rừng rất tối. Sau đó bọn anh đã nhìn thấy một nữ quỷ đầu tóc rũ rượi đứng cách đó chợt lóe lên. Vóc dáng của nữ quỷ đó rất thấp, giống như là một đứa trẻ bảy tám tuổi”
“Lúc ấy anh cùng với Khải Dã ngoại trừ sợ hãi, thật ra còn có chút hưng phấn”
“Hưng phấn sao? Nhìn thấy nữ quỷ các anh còn hưng phấn cái gì?”
Mạc Hân Hy nhíu mày, mười phần không hiểu tâm trạng lúc đó của chồng.
Lục Khải Vũ cúi đầu cắn nhẹ lên môi của cô một chút: “Vợ à, em không phải một đứa con trai không có cách nào trải nghiệm tâm trạng thích phiêu liêu và mạo hiểm kia của con trai. Sau kh bọn anh phát hiện ra nữ quỷ nhỏ, lại bắt đầu dùng nhánh cây, cành cây khô, còn có cây dây leo ở trong rừng chế tạo ra cơ quan cạm bẫy. Nó giống như cái mà Đại bảo và mấy đứa nhỏ đã thiết kế ở hành lang ở mấy ngày trước. Sau đó, anh đã cùng với Khải Dã lặng lẽ núp ở một bên, anh còn cố ý để Khải Dã lớn tiếng ca hát”
“Quả nhiên, con nữ quỷ nhỏ kia đã nghe được âm thanh, cho nên đã chạy về phía bên này của bọn anh, sau đó, đã bị rơi vào cạm bẫy của bọn anh, bị ngã xuống một đoạn thân cây, rồi bất tỉnh”
“Sau đó, anh lại nghe được tiếng gọi của bố mẹ ở bên ngoài, thế là, để một mình Khải Dã ở lại đó chạy ra bên ngoài trước. Thế nhưng mà, ai biết được, khi anh vừa mới chạy ra rừng cây còn chưa chạy đến trước mặt bố mẹ anh, đã không cẩn thận bị sái chân ngã xuống”
“Bố vội vàng bế anh lên trên xe, nhờ người chú đưa anh đi đến bệnh viện. Sau đó, bố và mẹ lại đi vào trong rừng cây tìm Khải Dã. Sau khi đợi Khải Dã trở về, anh mới nghe thấy bố mẹ nói, cái người kia căn bản cũng không phải là một nữ quỷ, mà là một cô con gái nhỏ của một nhà doanh nhân giàu có bị bắt cóc. Cảnh sát đã đi tìm cô bé đó rất nhiều ngày”
“Vậy cái vòng tay đầy màu sắc có quan hệ gì với dân tị nạn ở Châu Âu?” Mạc Hân Hy thật sự rất không hiểu.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu cũng không nhắc đến vòng tay đầy màu sắc.