“Người xấu sao? Ai là người xấu?”
Mạc Hân Hy cau mày hỏi.
Mấy đứa nhỏ đúng là được dạy dỗ vô cùng tốt, mới tí tuổi như thế mà lại có thể nghĩ ra những cách đùa cợt người khác quá đáng như thế.
Khi trưởng thành không biết còn thế nào nữa?
Lục Minh Húc đưa tay chỉ Lưu Lệ, không chút sợ hãi lên tiếng: “Chính là dì ta, dì ta chính là người xấu. Chắc chắn khi dì ta vừa tới đây đã nhận ra gia đình mình có tiền, vì thế mới cố ý ở lại làm giúp việc cho nhà mình. Mục đích của dì ta chính là muốn bắt cóc em gái của chúng con. Cô bé mà chúng ta từng gặp ở tháp Effiel ở châu Âu nói không chừng chính là do bị dì ta lừa bán đấy!”
Nhị Bảo và Lục Bảo cũng lên tiếng đáp lời: “Đúng rồi, hôm đó chỉ vì năm đồng euro mà dì ta đã tức giận đánh cô bé như thế. Nhìn một chút đã có thể nhanh chóng nhận ra cô bé ấy không phải là con ruột của dì ta, nhất định là bị dì ta lừa bán!”
Lục Vũ Tuấn cũng đồng tình với Lục Vũ Lý: “Anh hai, cô bé đó tên là Tương Túc. Trúc trong cây tre cây trúc ấ) Lục Vũ Lý cũng không quan tâm đến việc này, nhanh chóng lên tiếng: “Cô bé ấy tên gì thì kệ đi chứ! Dù dao thì cái dì Lưu Lệ này cũng không phải người tốt lành gì! Hôm nay chúng ta vì muốn bảo vệ em gái mình nên mới làm như thế”
Lúc Lục Tấn Khang ở châu Âu, cậu bé không gặp được hai mẹ con Hàn Tương Trúc vì thế không biết gì chuyện này, thế nhưng nếu các anh đã nói thế thì chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề.
Cậu bé tin tưởng vào phán đoán của mấy anh mình, việc bảo vệ em gái chính là trách nhiệm của những người làm anh như các cậu bé/ Lúc này, sau khi Lưu Lệ được mẹ Lục an ủi thì cũng không kinh hoàng như ban nãy nữa.
Sau khi nghe thấy lời nói của mấy đứa nhóc này thì vội vàng lên giải thích: “Dì không phải là người xấu, dì thật sự không phải là người xấu! Tương Trúc thật sự là con gái của dì, con bé là con gái ruột của dì!
“Hôm đó, dì đánh con bé là bởi vì tâm trạng của dì không được tốt, hơn nữa năm đồng euro đó cũng vô cùng quan trọng với hai mẹ con dì!”
Vừa nói, Lưu Lệ không nhịn được khóc nấc lên.
Hôm đó, cô ta vừa mới nhận được điện thoại từ nhà mẹ ruột, bảo rằng con trai của cô ta không có ở đó, chồng cô ta cũng đã ra ngoài tìm người phụ nữ khác.
Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đau khổ. Hôm đó cô ta chuẩn bị làm xong ngày cuối cùng, sau khi nhận được lương thì sẽ về nhà, vì thế năm đồng euro kia chính là tiền ăn uống một ngày của hai mẹ con cô ta.
Người khác không có cách nào có thể hiểu được sự cực khổ và đau đớn cua một người nghèo, sống dưới đáy xã hội như cô ta!
Sau khi được con mình nhắc nhở, Mạc Hân Hy mới mơ hồ nhớ lại hôm Lục Tấn Khang bị Lư Bạch Khởi bắt cóc, dường như đã có chuyện như thế xảy ra.
Thế nhưng lúc ấy tâm tư của cô đều đặt hết vào việc tìm Ngũ Bảo, vì thế cũng không nhớ tới dáng vẻ của Lưu Lệ, không ngờ mấy đứa nhóc này lại nhớ rõ như thế.
Vì thế, cô nhìn về phía Lưu Lệ với vẻ mặt nghỉ ngờ: “Lúc trước cô ở châu Âu cũng chỉ cách đây mới mấy ngày, sao bây giờ lại có mặt ở đây rồi?”
Chẳng trách vì sao mấy đứa nhỏ cảm thấy nghi ngờ, Mạc Hân Hy cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.
Mẹ Lục nhìn con trai, sau đó kéo tay Lưu Lệ trở về phòng 1602: “Đúng là trẻ con, xem tỉ vi quá nhiều, nghĩ cũng nhiều! Cô đừng có để trong lòng nhé!”
Lục Minh Húc cảm thấy không vui, vội vàng đi tới cản mẹ Lục: “Bà nội, bà nội đang nói gì thế? Chúng ta nghĩ nhiều sao? Hôm nay chúng con đã âm thầm lắp đặt những thứ này trong hành lang, trước sáu giờ sáng mai sẽ tự động thu lại. Nếu như nửa đêm dì ấy không ra ngoài thì sẽ không làm kinh động đến những thứ này. Thế sao bà nội không hỏi dì ấy buổi tối ra ngoài làm gì?”
Lục Vũ Lý bĩu môi: “Còn phải hỏi nữa sao? Nhất định là muốn chạy vào nhà chúng ta để bắt cóc mấy em rồi!”
Lúc cậu bé nói lời này thì Lục Bảo cũng vừa khóe bước ra từ phòng 1601.