Lục Tấn Khang liếc nhìn cậu bé một cái rồi vô cùng lạnh lùng đáp lại: “Anh hai, thật đáng tiếc, bây giờ mấy em gái xinh đẹp đã trở nên thân thiết với Bạch Ức Chỉ rồi. Em vừa nghe thấy Vũ Tuệ nói với Bạch Ức Chi ngày mai bạn ấy sẽ mang trứng kho theo ăn nữa đấy. Ừm, có lẽ các bạn ấy đã hoàn toàn không muốn chơi với anh nữa”
“Ngũ Bảo, em đang kích động ly gián sao, nhất định các em gái xinh xắn không giống như em nói!” Sau đó, Lục Vũ Lý nhìn cô em gái.
Tuy nhiên, thật không ngờ tới là khi cô em gái thấy cậu bé nhìn sang thì đều khịt mũi quay mặt đi chỗ khác. Không thèm để ý đến cậu bé.
Cậu bé khó hiểu chạy lại không thèm để ý anh hai?” Vũ Tuệ chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn thoáng qua cậu bé, lửa giận trong lòng vẫn còn chưa tan: “Hừ, ai bảo anh đáng ghét, suốt ngày chê người khác xấu xí!”
Mộc Lam nói tiếp: “Anh hai, anh lớn tuổi hơn tụi em, anh cũng sẽ phải thay răng sớm thôi. Anh cả đã thay răng cách đây vài tháng. Em muốn xem đến lúc đó anh không còn răng cửa nữa thì làm sao đi cười nhạo người khác!”
Một trong những chiếc răng cửa của Mộc Lam sắp rụng. Cô bé rất lo lắng các anh trai sẽ trêu chọc mình.
“Vũ Tuệ, Mộc Lam, Tư Nhã, sao các em lại Lục Vũ Lý nghe vậy là nhanh chóng đưa tay lên che miệng, sau đó nhìn sang những anh em khác: “Tứ Bảo, Ngũ Bảo, Lục Bảo, mấy đứa đã thay răng rồi sao?” Bốn đứa bé bị cậu bé hỏi đều gật đầu.
Lục Vũ Lý nói: “Anh hai, một chiếc răng bên trái của em đã bị lung lay. Cách đây một tháng, chiếc răng bên phải vừa mới rụng, răng cửa thì vẫn chưa bị lung lay. Những theo quan điểm y học, vài ngày nữa răng cửa của chúng ta đều sẽ rụng. Thay răng là một hiện tượng quan trọng trong quá trình trưởng thành của trẻ em.
Nói xong, cậu bé lại liếc nhìn Lưu Lệ. Thật sự cô bảo mẫu mới nhìn rất quen.
Lục Vũ Lý nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại: “Trời ạ! Anh có thể không thay răng không!” Khi ấy cậu bé sẽ không còn răng cửa nữa, làm sao có thể đối mặt với Bạch Ức Chỉ mà cậu đã từng cười nhạo chứ?
Mẹ Lục dẫn mấy bé Bảo đáng yêu về nhà, suốt chặng đường bọn họ vô cùng vui vẻ.
Khi vào nhà, cuối cùng Lư Tử Tín cũng nhớ ra thân phận của Lưu Lệ.
“Anh lớn, em nhớ ra rồi, chính là dì ấy!” Cậu bé vội vàng kéo Lục Minh Húc.
Lục Minh Húc nhìn cậu bé một cái, khó hiểu hỏi: “Ai thế, em đang nhớ tới ai?”
“Là dì Lưu Lệ, dì ấy là mẹ của cô gái nhỏ mà chúng ta gặp ở khách sạn ở thị trấn Alta của châu Âu!” Lư Tử Tín nói rất chắc chắn.
“Chuyện này rất khó để nói trước, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn” Sau khi mấy đứa bé trở về nhà, Lục Khải Vũ cũng đã tan tầm quay về nhà.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn nhóc tham gia lớp học năng khiếu, anh phải giám sát bọn chúng chấp hành nghiêm túc.
Chẳng qua là sau khi anh trở về nhà, lại thấy được chỉ có một mình Vương Niệm Đơn ngồi ở phòng khách xem TV, thế mà Mạc Hân Hy lại không có ở nhà.
Khi anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho vợ mình thì mẹ Lục đã dắt theo đám nhóc quay trở lại.