Để che giấu nỗi ngượng ngùng của mình, anh ấy khẽ ho một tiếng rồi hãng giọng: “Chào dì Lục ạ, cháu là Lý Duy Lộc. Hai ngày sắp tới cháu rảnh nên dự định đưa Tô Cẩm về quê cháu ra mắt người nhà của cháu. Bây giờ Tô Cẩm đang trên đường quay về nhà để lấy ít đồ”
Lúc này mẹ Lục cũng đã nắm được sơ qua sự việc. Bà ta cũng từng nghe Mạc Hân Hy nhắc đến Lý Duy Lộc. Xem ra anh chàng này cũng không tệ, Tô Cẩm có thể kết hôn với anh ấy cũng coi như là may mắn rồi.
Vì vậy, mẹ Lục nở nụ cười và nói: “Tốt, tốt lắm. Nhưng mà, cháu cũng không còn trẻ nữa, cho nên nếu có ý định kết hôn thì phải cưới sớm đi nhé.”
Nói xong, bà ta sợ làm chàng trai và cô gái trẻ này thấy gượng gạo.
khó xử, nên vội vàng dẫn bảo mẫu rời đi.
Lúc bấy giờ chỉ còn lại hai người Tô Cẩm và Lý Duy Lộc ở hành lang tầng mười sáu.
Tô Cẩm đỏ mặt lườm anh ấy một cái, sau đó lấy chìa khóa ra và mở cửa phòng 1602.
Lúc này Lý Duy Lộc vẫn ngơ ngác đứng ở trước cửa. Anh ấy không biết Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào mình là có ý gì, anh ấy còn tưởng răng Tô Cẩm đang giận mình.
Tô Cẩm thấy anh ấy cứ thẫn thờ đứng yên ở chỗ đó nên lại trừng mắt nhìn anh ấy, sau đó nở một nụ cười.
“Anh còn thấy chưa đủ bẽ mặt hả! Mau vào trong đi!”
Sau khi Lý Duy Lộc nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của Tô Cẩm thì anh ấy vội vàng ba chân bốn cảng đi vào phòng 1602, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Tô Cẩm thay giày xong thì lấy dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho anh ấy.
“Anh khát không? Tôi rót cho anh một tách trà nha.” Nói xong, Tô Cẩm định đi vào bếp rót trà cho anh ấy, nhưng cô ấy chưa đi được hai bước thì đã bị Lý Duy Lộc ôm chầm từ phía sau.
“Tô Cẩm, ban nãy tôi hôn em, em không đẩy tôi ra, bây giờ cũng không nổi giận với tôi. Vậy thì có nghĩa là em cũng thích tôi, có phải không?
Tô Cẩm thoát ra khỏi vòng tay của anh ấy, cô ấy xoay người lại nhìn anh ấy rồi trách móc: “Lý Duy Lộc, anh đúng là đồ ngốc!” Tuy khuôn mặt vẫn còn ngượng ngùng, nhưng nụ cười hạnh phúc đã không còn che giấu được nữa.
không thể đứng vững, thế là Lý Duy Lộc vừa ôm Tô Cẩm vừa ngã xuống sàn.
Trong tình huống cấp bách này, vì bảo vệ cho Tô Cảm mà Lý Duy Lộc đã dùng cả cơ thể của mình để làm tấm đệm cho cô ấy.
Khi hai người đã bình tĩnh trở lại sau cơn hoảng loạn thì mới phát hiện Tô Cẩm đang nằm trên người Lý Duy Lộc, chóp mũi của hai người gần như dính chặt vào nhau, tư thế rất dễ khiến người ta có những suy nghĩ sâu xa hơn.
Đột nhiên khuôn mặt của Tô Cẩm lại đỏ ửng lên, cô ấy vội vàng ngẩng đầu lên, rút nửa người trên của mình ra đằng sau và chuẩn bị đứng dậy khỏi người của Lý Duy Lộc.
Nhưng Lý Duy Lộc không cho cô ấy cơ hội đứng dậy. Anh ấy chìa thẳng tay ra và ôm lấy eo của cô ấy, sau đó đặt một nụ hôn lên môi của cô ấy, vừa lật người lại thì Tô Cẩm đã bị anh ấy đè ở bên dưới.