Ngũ Bảo Lục Tấn Khang cong khóe miệng vô tình: “Nếu anh ấy không ăn kiêng và ăn theo số lượng vừa rồi, anh ấy sẽ sớm trở nên béo giống như Lục Bảo đấ Lục Bảo Lục Vũ Bách không vui nói: “Anh năm, em làm gì đến mức đấy”
Sau đó cậu tức giận nói: “Anh hai, anh không cần khoe mẽ như vậy đâu, chẳng phải là dễ nhìn hơn một chút thôi sao, thân hình đẹp hơn một chút, trước mặt anh em trong nhà thì có gì để khoe mẽ chứ”
Tư Nhã và Mộc Lam đứng bên cạnh không để ý, nhưng khi nhìn vào thân hình hoàn hảo và đôi chân dài miên man của Lục Vũ Lý, đột nhiên khóc “oa” một tiếng.
Trên bàn ăn, mấy anh trai của cô bé bỗng hoang mang.
“Vũ Tuệ, em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc!” Lục Minh Húc ngồi bên cạnh vội vàng hỏi.
Cơm đầy trong miệng, cô bé hạ thìa xuống bàn ăn: “Anh hai, anh hai, anh ấy đang bắt nạt em: Lục Vũ Lý, người đang khoe thân hình hoàn hảo và vẻ ngoài của mình, bỗng nhiên nhìn sững sờ.
Cậu bé nhanh chóng chạy đến bên Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ, sao anh hai lại bắt nạt em. Anh hai đã làm gì không tốt sao?”
Lục Vũ Tuệ chỉ ngón tay út mũm mĩm về phía cậu bé mà rơm rớm nước mắt: “Anh, anh nói em béo, chân ngắn, vóc dáng không đẹp. Anh cố tình khoe chân dài trước mặt em. Đấy là bắt nạt em”
Lục Vũ Lý lập tức hóa đá, cậu bé thể hiện ưu điểm của mình một chút thì có gì sai chứ?
Lục Tấn Khang ở bên cạnh mỉm cười xoa dịu: “Anh hai, sau này không nên làm như vậy! Làm cho em gái của mình khóc, anh tự mình tính toán đi!”
Thấy cô em gái xinh đẹp dễ thương khóc rất buồn, Lục Vũ Lý ngồi cạnh Vũ Tuệ không khỏi xót xa, nhẹ giọng nói: “Vũ Tuệ, anh hai, anh hai không cố ý. Chỉ muốn nói với bố để bố hiểu, anh hai với thân thể của anh và lợi thế ngoại hình, tương lai anh nhất định sẽ có sự nghiệp riêng.
Em đừng khóc được không?”
Cậu bé không nói thì không sao, nhưng sau khi thuyết phục như vậy, cô bé càng khóc to hơn.
“Bố, mẹ ơi, anh hai, anh lại bắt nạt conl”
Sau đó, cô bé trực tiếp đứng dậy chạy tới, lao vào trong vòng tay Mạc Hân Hy khóc.
Lục Vũ Lý bây giờ giải thích sao đây, cậu vừa nói cái gì vậy? Cậu còn chưa nói gì, sao em gái lại càng khóc to hơn vậy.
“Em cũng nhìn thấy mà, anh không nói gì cả!” Cậu xòe hai lòng bàn †ay ra, vẻ mặt vô t: Lục Khải Vũ liếc nhìn Nhị Bảo rồi nhìn đứa con gái đang khóc nép trong vòng tay của Mạc Hân Hy, bất lực lắc đầu.
“Nhị Bảo, ngồi ăn đi!”
Sau đó, anh vươn tay kéo Vũ Tuệ khỏi vòng tay của Mạc Hân Hy, trực tiếp ôm cô bé ngồi vào lòng.
“Vũ Tuệ, đúng là sức lực của anh hai hơn con. Việc thằng bé thể hiện là quyền tự do của thằng bé. Con có thể chọn lựa không nghe, không xem. Nhưng con khóc thế này là không đúng!”
Vũ Tuệ đang khóc, nghe được giọng điệu của bố có chút nghiêm túc, cô bé lập tức ngẩng đầu lên khịt mũi: “Nhưng mà, các anh ấy lúc nào cũng cười nhạo con ăn nhiều nên béo!”
Lục Vũ Bách ở một bên nói tiếp: “Thế thì làm sao, chẳng phải là các anh ấy vẫn luôn cười nhạo anh sao? Em xem, anh không hề khóc, tại sao em lại khóc làm gì chứ!”
Lục Khải Vũ cúi đầu hỏi Vũ Tuệ: “Vậy con có muốn trở nên như anh hai con không?”
Vũ Tuệ đôi mắt nhỏ lập tức sáng lên, cô bé gật đầu mạnh: “Vâng, đương nhiên là có ạ”
Lục Khải Vũ đặt cô bé ngồi xuống ghế, sau đó lấy khăn giấy ra lau mũi cho cô bé.
“Mẹ của con đã liên hệ với dì Hồng Vi. Sau giờ học vào ngày mai, Nhị Bảo, Lục Bảo, Mộc Lam và con, hãy bắt đầu học các kỹ năng cơ bản trong lớp học nhảy của cô ấy”
“Hả?”
“Tại sao?” Mấy bé Bảo được xướng tên đều ngẩn ra.
“Không có lý do gì cả. Bố đã thảo luận điều này với mẹ của các con, các con không muốn cũng phải làm”