Sau khi Mạc Hân Hy bế Tư Nhã lên tầng, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Tư Nhã tới nhà trẻ nên cô bé tỏ vẻ rất thích thú “Mẹ ơi… mẹ, cô giáo… kể chuyện rất hay” Cô bé tiếp tục bày tỏ sự yêu thích của mình với nhà trẻ.
“Vậy ngày mai Tư Nhã có tới nhà trẻ nữa không?” Mạc Hân Hy nghe con gái nói nhiều như thế thì cô thấy hơi ngạc nhiên.
“Vâng.” Tư Nhã gật đầu liên tục. “Vậy được, chúng ta đi tắm trước đã nhé, tắm xong rồi ngủ, ngày mai con đi nhà trẻ với chị Mộc Lam được không?”
Mộc Lam lắc đầu: “Con không muốn tầm, cô ơi cô dần em Tư Nhã đi tắm trước đi ạ.” “Được, vậy con đợi cô nhé, cô tằm cho Tư Nhã xong thì sẽ ra chơi với con nhé.”
Cô nhìn thấy Mộc Lam cúi đầu xuống, cô cảm thấy hơi lo lắng, từ khi Mộc Lam nghe được tin cô và Lục Khải Vũ đi đăng ký kết hôn thì đã bắt đầu không bình thường rồi, lúc ăn cơm cô bé vẫn luôn im lặng, không nói một câu nào, trông khác hẳn mọi ngày.
Có phải là tin tức hai người kết hôn quả đột ngột nên trong chốc lát Mộc Lam không chấp nhận được không, dù sao thì trong mấy năm qua cô bé vẫn luôn nghĩ Lư Giai Y mới là mẹ của cô bé.
Tuy đứa trẻ này cũng thích cô, cũng từng muốn cô và bổ mình kết hôn nhưng khi sự việc thật sự xảy ra sợ là cô bé vẫn không thể nào thích ứng được.
Bời vì lo lắng cho Mộc Lam nên cô không cẩn thận chạm vào tay nhỏ bị bóng của Tu Nhã. “Mẹ ơi đau, có xấu làm.” Tư Nhã giơ cánh tay nhỏ bé lên nhằm bày tỏ sự khó chịu trong lòng, lần này cô bé nói rất lưu loát.
Mạc Hân Hy nhanh chóng cầm lấy tay cô bé rồi đưa lên miệng thổi: “Xin lỗi con, mẹ thổi cho con thì sẽ không đau nữa.”
Tư Nhã vươn cánh tay từ trong bồn tắm ra ôm lấy cổ của cô, hôn lên mặt cô một cái rồi nói: “Yêu mẹ.” Đây là lần đầu tiên Tư Nhã chủ động thể hiện tình cảm của mình trước mặt cô, ánh mắt của Mạc Hân Hy có chút ướt át, cô mặc kệ nước trên người Tư Nhã, cô ôm chặt lấy cô bé rồi nói: “Mẹ cũng yêu Tư Nhã”
Sau khi tắm xong, cô ôm Tu Nhã ra ngoài, thế nhưng lại không nhìn thấy Mộc Lam đâu cả.
Cô nhanh chóng đặt Tư Nhã xuống giường: “Tư Nhã, con xem ti vi một lát trước đã nhé, mẹ đi xem chị Mộc Lam, lát nữa mẹ sẽ về với con.”
Tư Nhã gật đầu.
Phòng Mộc Lam ở kế bên phòng của Tư Nhã, cửa không khóa, khép hờ, cô đẩy cửa ra thì nhìn thấy Mộc Lam đang ôm một con gấu đồ chơi to khóc thút thít.
Cô nhanh chóng bước tới: “Mộc Lam, con sao vậy.”
Mộc Lam nhìn cô không nói gì, chỉ là con bé khóc càng ghế hơn thôi. Cô đau lòng đi tới ôm Mộc Lam vào lòng: “Con sao vậy, nói cho cô biết được không, có phải là có người bắt nạt Mộc Lam không?”
Mộc Lam cố nín khóc ngẩng đầu: “Cô ơi, cô kết hôn với bố thật sao ạ?”