Tại lối vào của thôn, họ nhìn thấy Vương Kỳ và La Đức Tín từ xa.
La Đức Tín dường như cố tình muốn giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng. Vương Kỳ không cam lòng, cứ nắm chặt cánh tay không chịu buông ra.
Thấy họ đi tới, La Đức Tín lộ vẻ ngượng ngùng: “Anh Lục, cô Lục, tôi đã thuyết phục cô ấy rất lâu, nhưng cô ấy không chịu quay lại Hà Thành với hai người. Cô ấy nói nếu quay về phải khám bệnh thì nhất quyết bắt tôi phải đi theo, hai người thấy nên làm thế này.”
Khi Vương Kỳ nhìn thấy mấy người Lục Khải Vũ bước tới, cả người lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu, cô ấy ngẩng đầu lên và đề phòng La Đức Tín: “Tôi sẽ không đi theo các người. Chỉ cần tôi ở đây, các người đừng hòng ăn hiếp chồng tôi”
Khi Lục Khải Vũ nhìn thấy Vương Kỳ như vậy, tất cả đều trông bất lực và đau đầu.
Mạc Hân Hy đi tới, nhẹ giọng nói: “Vương Kỳ, cô còn nhận ra tôi không?”
‘Vương Kỳ liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu: “Cô là ai, tôi không biết!”
“Vậy Vương Niệm Đơn thì sao, cô có nhớ con bé không?”
Nghe thấy tên của Vương Niệm Đơn, Vương Kỳ sửng sốt một chút: “Vương Niệm Đơn? Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?”
Cô ấy nghiêng đầu suy nghĩ miên man, nhưng cô ấy không thể nhớ ra.
Vì vậy, cô ấy nóng nảy nói: “Tôi không nhớ được. Nhưng, các người đừng lấy chuyện này làm cái cớ để bắt nạt chồng tôi”
“Vương Kỳ, chúng tôi không bắt nạt chồng cô. Cô xem đi, cái gì cũng không nhớ được. Chúng tôi chỉ muốn đưa cô đến bệnh viện” Giọng Mạc Hân Hy Thanh nói rất nhỏ nhẹ, cố gắng thuyết phục cô ấy.
“Tôi không có bệnh, cô đang nói dối. Cô chỉ muốn lừa tôi đi, sau đó bắt nạt chồng tôi” Vương Kỳ bị tổn thương não nên rất thất thường và cố chấp.
Mạc Hân Hy hít một hơi thật sâu chỉ vào La Đức Tín và nói ti “Được, vì cô nói anh ấy là chồng cô. Hai người gặp nhau rồi khi kết hôn như thế nào. Cô còn nhớ không?”
“Tôi..” Vương Kỳ suy nghĩ một chút, nhưng đầu óc trống rỗng.
“Nhìn xem, cái gì cũng không nhớ được! Tôi nói này, trước kia cô đã bị thương ở đầu. Chúng tôi lần này tới đưa ngươi đến Hà Thành gặp bác sĩ. Khi nào khỏe hơn, cô sẽ nhớ lại tất cả” Cô đã tận dụng cơ hội để thuyết phục.
Trên mặt Vương Kỳ thoáng hiện lên một tia bối rối, sau đó cô ấy nhìn lại La Đức Tín: “Chồng à, những gì cô ấy nói có phải là sự thật không? Em thật sự bị thương ở đầu à? Vậy tại sao em lại bị thương ở đầu chứ?”
Lúc này, La Đức Tín thực sự rất không nỡ rời xa cô ấy, nhưng khoảng cách giữa họ quá lớn, cô ấy là tiến sĩ tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng thế giới, còn anh ta chỉ là một nông dân nghèo. Giữa họ là không thể.
“Vương Kỳ, bọn họ đều là bạn bè của em, lời họ nói đều là sự thật.
Cậu đi cùng bọn họ đi. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bệnh tình sẽ mau chóng thuyên giảm. Anh sẽ đợi em ở nhà!” Anh ta nén đau lòng mà khuyên nhủ cô ấy.
Nhưng mà Vương Kỳ lại ôm cánh tay của anh ta: “Không được, chồng, em không muốn xa cách với anh, anh cùng em đi khám bệnh đi. Nếu anh không đi, em cũng không đi”
Trước mặt mấy người Lục Khải Vũ, động tác thân mật đột ngột của Vương Kỳ khiến La Đức Tín cảm thấy rất căng thẳng và rất xấu hổ.
Anh ta nhanh chóng tách tay Vương Kỳ ra: “Ừm, Vương Kỳ, em cũng biết mà, mẹ anh sức khỏe kém, không thể sống thiếu người được. Vì vậy, anh không thể cùng em đi khám bệnh”
Sau khi Vương Kỳ nhìn thấy sự xa lánh của anh ta, đột nhiên òa khóc.
“Chồng à, anh không yêu em và không muốn em nữa đúng không.
Nếu như vậy thì còn sống có ích lợi gì? Em thà nhảy xuống sông mà chết cho xong!” Cô ấy nói xong liền trực tiếp chạy ra bờ sông Bạch Mã.