Nhưng anh ta chưa nói xong, Lục Khải Vũ đã giơ tay lên.
Lư Bạch Khởi tưởng rằng Lục Khải Vũ lại muốn đánh mình, anh ta vội vã ôm lấy đầu: “Lời tôi nói đều là sự thật, cho dù cậu đánh chết tôi, giờ tôi cũng không liên lạc được với bọn họ.”
“Nhưng mà cậu đừng lo, họ sẽ không làm tổn thương con trai cậu Đợi bao giờ về nước, tôi bảo đàn em trả con trai cho cậu không phải xong rồi sao?”
“Nếu hiện tại anh đánh chết tôi, nói không chừng thực sự không tìm thấy con trai cậu”
Nhìn dáng vẻ của cậu ta không giống như đang lừa gạt.
Lục Khải Vũ đành phải bỏ tay xuống.
“Mấy giờ máy bay của họ cất cánh?” Anh nhìn Lư Bạch Khởi đăm đăm và hỏi.
“Mười một giờ rưỡi trưa.”
Lục Khải Vũ nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ mười phút.
Anh không nói gì với Lư Bạch Khởi mà gọi điện cho Mạc Hân Hy ngồi trong chiếc xe đẳng sau.
“Bảo Minh Húc kiểm tra camera giám sát ở sân bay Châu Âu, Lư Bạch Khởi nói những người kia dẫn theo Tấn Khang chuẩn bị lên máy bay về Hà Thành. Chuyến bay lúc mười một giờ rưỡi, nói không chừng giờ phút này họ đã tới sân bay rồi.”
Mạc Hân Hy nghe anh nói xong vội vã đưa di động cho Lục Minh Húc, để cậu thông qua camera giám sát truy tìm Tấn Khang.
Lục Minh Húc cầm lấy di động gõ thật nhanh, năm phút sau, cậu thành công xâm nhập vào hệ thống camera giám sát ở sân bay châu Âu. Tiếp đó, cậu bắt đầu kiểm tra từng cái.
Lúc mười một giờ hai mươi lắm phút, họ nhìn thấy hai người đàn ông có dáng người to lớn dẫn theo Tấn Khang xuất hiện ở sân bay.
Chẳng qua, sắc mặt hai người đó trông rất tệ, dáng vẻ bụi bặm thở hổn hển như thể vừa mới bị ai bắt nạt.
Mạc Hân Hy cẩn thận quan sát, sắc mặt Tấn Khang rất yếu ớt, tình trạng tinh thần cả người dường như không tốt lắm, có vẻ rất mệt mỏi.
Chất độc trên người con trai chưa chữa khỏi, không biết sức khỏe của thằng bé có chịu nổi không.
Nhị Cẩu còn đang đau lòng chiếc di động mới của anh ta, nghe Đầu To nói xong thì mạnh mẽ trừng mắt lườm cậu bé: “Thằng nhóc mày tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không phải mày còn giá trị lợi dụng thì bố đây đã tát một cái cho mày chết toi từ lâu rồi!”
Từ tối qua, bọn họ vẫn luôn trốn trong khách sạn của Lục Khải Vũ, chờ đến sáng nay mới tìm được cơ hội. Lúc đi toilet, nhân cơ hội thẳng bé không để ý, họ đã dùng tay đánh vào gáy khiến nó bất tỉnh.
Tiếp đó họ dùng áo khoác bọc lấy nó, đưa nó ra khỏi khách sạn rồi nhét vào trong xe.
Trên đường đến sân bay, khoảng một giờ trước, thằng nhóc này tỉnh dậy.