Mạc Hân Hy vội nói: “Mấy đứa nhỏ không biết sẽ dậy lúc nào đâu, anh quên là lần trước ở trên xe mấy đứa đã phê bình anh thế nào rồi sao?”
Lục Khải Vũ đành phải buông cô ra, nhưng vẫn có chút không cam lòng nói nhỏ bên tai cô: “Chúng ta về phòng mình được không?”
Nói rồi, anh nhìn Mạc Hân Hy với vẻ mặt đây mong đợi.
Đã lâu lắm rồi anh không được ăn thịt.
Mạc Hân Hy chỉ chỉ về miệng vết thương trên người, vẻ mặt bất đắc dĩ an ủi anh: “Ông xã, anh quên là bác sĩ dặn dò gì rồi sao? Còn mười mấy ngày nữa, anh cố gắng nhịn thêm được không?”
“Thế này đi, anh tới phòng bên cạnh ngủ trước đi, em ở đây với mấy đứa trẻ, dù sao thì giường cũng rộng.” Mạc Hân Hy chỉ tay về phía giường lớn nói.
Lục Khải Vũ nghe vậy lại càng thêm ấm ức hơn: “Bà xã, em không cần anh nữa sao? Em muốn vứt bỏ anh sao?”
Đối diện với Lục Khải Vũ như vậy, Mạc Hân Hy trong lòng vô cùng bất lực, người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng lúc nào cũng ghen ty, tranh giành tình cảm với con mình!
“Ông xã, đây là Châu Âu, hơn nữa Lư Bạch Khởi vẫn còn ở đây, vả lại để bọn trẻ ngủ một mình em cũng không yên tâm. Đợi sau khi trở về em sẽ bù đắp cho anh được không?” Cô nhẫn nại an ủi ông chồng hay ghen tuông này.
Nghe thấy từ bồi thường, đôi mắt Lục Khải Vũ lại sáng lên: “Bà xã, em định bồi thường thế nào? Mấy lần?”
Nhìn người đàn ông luôn tỏ ra cao lãnh cấm dục như anh lúc này lại lộ ra vẻ mặt với nhu cầu cao như vậy.
Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh, không để ý đến anh nữa, tới nhà vệ sinh rửa mặt một chút sau đó đi tới bên giường, xốc chăn lên nghiêng người nằm xuống.
Lục Khải Vũ thấy một lúc lâu cô vẫn không để ý tới mình, hơi bu môi sau đó cũng vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi tắt đèn, lên giường năm ôm lấy Mạc Hân Hy từ phía sau.
“Bà xã, em nằm dịch vào trong một chút, anh sắp ngã đến nơi rồi đây này” Bởi vì một cái giường lớn mà quá nhiều người nằm cho nên nửa người anh đã phải năm ra ngoài khoảng không.
Mạc Hân Hy cận thận ngồi dậy, bất đắc dĩ đẩy mấy đứa trẻ năm dịch vào bên trong, sau đó cất giọng oán trách anh: “Ông xã, không phải bảo anh tới phòng bên cạnh ngủ sao? Anh cứ nhất quyết phải nằm đây làm gì?”
Lục Khải Vũ nằm dịch vào bên trong, sau đó ôm chặt lấy cô, bởi vì thật sự là có chút chật chội nên cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
“Anh muốn ôm bà xã của anh ngủ” Lục Khải Vũ có chút vô lại nói.
Mạc Hân Hy bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể để mặc anh ôm mình như vậy ngủ.
Có lẽ vì quá mệt rồi nên cô nằm trong lòng Lục Khải Vũ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, Lục Khải Vũ nghe tiếng hít thở của vợ và con, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Đây có là chính là cuộc sống mà anh hằng mong ước.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn nguyền rủa cả nhà Mai Huyền Hạ, giam cầm nội tâm của chính mình.
Là Mạc Hân Hy xuất hiện cứu vớt anh, khiến anh biết được thế nào là cảm giác hạnh phúc và vui vẻ.
Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được cả chín đứa con, độc tố trên người Ngũ Bảo cũng sắp được giải, tất cả mọi chuyện đều sắp hạ màn rồi. Anh dự định sau khi trở về sẽ đưa bà xã đi nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Cứ suy nghĩ miên man một lúc, Lục Khải Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy dùng bữa sáng, hai vợ chồng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi Hartha, tới sân bay trớ về Hà Thành.
Mấy đứa trẻ ở nhà đã gọi video cho họ, đặc biệt khi biết tin đã tìm được Nhị Bảo, mọi người lại càng thúc gục họ mau chóng trở về.
Bốn đứa nhóc không biết vì sao mà vô cùng yêu thích cái mặt nạ khỉ này, sau khi thu dọn hành lý xong lại mang theo mặt nạ khỉ ra hành lang bày trò đùa nghịch.
Nghe được tiếng đùa vui của chúng ở bên ngoài, Lục Khải Vũ có thể tưởng tượng được cảnh sau này chính đứa trẻ tụ tập lại sẽ ồn ào kinh thiên động địa tới mức nào.
Tuy răng hạnh phúc nhưng anh lại có chút đau đầu.