Chẳng mấy chốc, vài nhân viên bảo vệ từ ngoài cửa tiến vào. Với tình trạng này, muốn xông ra khỏi trang viên nhà họ Mộ là điều hoàn toàn không thể.
Bởi vậy, Lục Minh Húc và Mạc Hân Hy liếc mắt nhìn nhau, họ quyết định từ bỏ phản kháng, miễn là con trai họ ở bên cạnh. Bọn họ có thể nghĩ cách rời khỏi nhà họ Mộ sau.
Vì thế hai vợ chồng không chống cự, ôm Mạc Vũ Lý theo bảo vệ rời khỏi phòng khách nguy nga tráng lệ.
Khi đi ra, Mạc Hân Hy nghe thấy giọng nói già nua của ông cụ Mộ:” Lãnh Hàng à, người phụ nữ này giao cho con. Ông mặc kệ con xử trí người phụ nữ này thế nào chỉ cần đừng làm mất mặt nhà họ Mộ”
Bọn họ bị nhân viên bảo vệ áp chế nên không thể ở lại quá lâu, do đó Mạc Hân Hy chỉ nghe được một câu như vậy.
Về phần nhà họ Mộ muốn xử lý Mạc Tình như thế nào, cô cũng không biết.
Chẳng mấy chốc, bảo vệ giải ba người họ đến một căn phòng giống như nhà kho cách hội trường bữa tiệc rất xa.
Hơn mười bảo vệ tìm dây thừng thẳng thừng trói ba người họ vào trên cọc gỗ trong phòng.
“Đàng hoàng một chút, đừng nghĩ tới chuyện giở trò bịp bợm ở nhà họ Mộ” Bảo vệ cảnh cáo họ vài câu, tiếp theo bước ra ngoài khóa cửa lại.
Trong căn phòng to như vậy chỉ còn ba người bọn họ.
Mạc Vũ Lý nghiêng đầu khó hiểu nhìn hai người họ: “Dì Hân Hy ơi, sao hai người lại tới Châu Âu còn xuất hiện ở nhà họ Mộ?”
Lúc nghe cậu bé hỏi như thế, nước mắt của Mạc Hân Hy trào ra.
“Vũ Lý à, Vũ Lý ơi, mẹ là mẹ, mẹ là mẹ ruột của con”
Mạc Vũ Lý sửng sờ: “Dì Hân Hy, dì nói cái gì? Dì là mẹ ruột của con ư? Điều này làm sao có thể?”
“Vũ Lý à, mẹ thực sự là mẹ ruột của con. Mẹ đã tìm con gần bảy năm rồi” Dứt lời, Mạc Hân Hy dùng cây bút đã cầm trên tay lặng lẽ cắt đứt sợi dây trên người.
“Vũ Lý” Trước khi nhào ôm lấy thằng bé, Mạc Hân Hy nhanh chóng giúp thằng bé tháo dây thừng, sau đó ôm Mạc Vũ Lý vào lòng.
Giờ phút này, đầu óc của Mạc Vũ Lý vẫn trong tình trạng mơ hồ.
Cậu bé không biết tại sao chỉ mới vài ngày, mẹ của Lục Minh Húc lại trở thành mẹ ruột của mình.
“Ấy, dì Hân Hy ơi, trước tiên dì đừng khóc nữa. Con muốn biết những lời dì vừa nói có thật không? Sao dì lại là mẹ ruột của con, điều này hoàn toàn không thể nào: Mạc Hân Hy lau nước mắt của mình, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai như yêu nghiệt của Mạc Vũ Lý.
“Vũ Lý à, con nghe mẹ nói. Năm đó mẹ mang thai sinh ra chín đứa bé, nhưng khi các con vừa tròn đầy tháng đã bị người khác lừa bán mất.
Ban đầu, Hoàng Bảo Mai không thể mang thai nên đã mua con, sau đó cô ta điên cuồng hành hạ con còn vứt con vào ổ chó. Người nhà họ Hoàng sợ xảy ra án mạng sẽ rước lấy kiện tụng, vì vậy họ mang con đang hấp hối trả cho dì Mai”
“Con đột nhiên mất hơi thở nên dì Mai ném con vào con mương thối gần thị trấn Hoa Yên. Mẹ tra rồi, sau khi con mất tích một tuần thì Mạc Tình sinh con”
Mạc Hân Hy kể lại kỹ càng những chuyện đã xảy ra cho Mạc Vũ Lý nghe.
“Vũ Lý, vết roi và dấu răng chó trên vai phải của con là bằng chứng tốt nhất. Nếu như con không tin, sau khi chúng ta trở về có thể đi xét nghiệm ADN”
Mạc Vũ Lý nghe Mạc Hân Hy nói xong thì toàn thân như bị sét đánh, đứng đó không nhúc nhích.
Cậu bé đang nằm mơ sao? Hay là nghe nhầm rồi.
Cậu bé luôn thích dì Hân Hy là mẹ ruột của mình, gia đình lớn tràn ngập tình yêu thương mà cậu vẫn luôn ao ước hóa ra chính là nhà của cậu.