Edit:Băng Di
Chu Kì Lân quay đầu, nhếch môi làm cho vết xanh tím kia càng dễ thấy.
Tiết Trạm bạo phát, một tay cầm lấy áo nam nhân kéo về phía mình, tuấn nhan gần trong gang tấc, lạnh giọng: “Ta chỉ nói một lần. Ta không phải là chim hoàng yến, cũng không phải sủng vật để ngươi ôm trong ngực vân vê nhào nặng, không thể phủ nhận quan hệ của ta và ngươi là ta hầu hạ một phương, nhưng đây không có nghĩa là ta cần được bảo hộ như nữ nhân.”
“Ta không xem ngươi như nữ nhân.”
” Không xem ta như nữ nhân sao?” Tiết Trạm nguy hiểm nheo mắt lại: “Vậy hành vi của ngươi là cái gì? Ngươi biết rõ sở trường của Hổ Báo Doanh là gì, thả tới chỗ nào mới có lợi! Nhưng nhiệm vụ ngươi phái ra là cái gì? Không phải chỉnh đốn quân kỷ thì chính là tiếp đưa lương thảo, thuần túy đang lãng phí binh lực của Hổ Báo Doanh!”
Chu Kì Lân cắn chặt hàm, vô ý thức đề cao âm lượng: “Vậy ngươi muốn ta phải như thế nào? Phái ngươi đi ra chỗ tiền tuyến nguy hiểm nhất? Cho ngươi đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ của Xích Lực? Hay là nói để ta nhìn ngươi bị thương đổ máu không thể vãn hồi?!”
“Ta là quân nhân! Trên chiến trường giết địch là chức trách của ta!”
” Hậu cần tiếp nhận lương thảo cũng quan trọng như nhau!”
“CMN, chó má!” Tiết Trạm tức giận đến suyễn khí: “Lão tử hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu! Chính là để làm binh hậu cần không quan hệ đến nhiệm vụ của mình sao? Ta không phải con gà bệnh, ta cũng muốn quang vinh ra trận giết địch, làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật! Mà không phải đi theo phía sau ngươi nhặt chút quân công, lệ thuộc vào ngươi!”
“Chiến trường không phải trò đùa! Đây không phải diễn tập, đây là đao thật thương thật!! Đao kiếm không có mắt, ngươi có thể cam đoan chính mình không bị thương, không đổ máu không?!”
Chu Kì Lân kiềm chế thanh âm gầm nhẹ, thần sắc ám trầm, ngọn lửa nổi giận trong ánh mắt gần như hình thành bản chất! Áp suất thấp cùng với khí thế phóng ra ngoài, người thường phỏng chừng phải dọa ra nước tiểu ngay tại chỗ!
Nhưng dọa không được Tiết Trạm, hắn xưa nay vốn là ngươi mạnh, ta so với ngươi càng mạnh, thanh âm ngươi lớn thanh âm của ta so với ngươi lớn hơn nữa! Lúc này dùng thanh âm càng lớn phản bác trả lại: “Nếu sợ bị thương sợ đổ máu! Ta nên ngoan ngoãn đứng ở kinh thành làm Nhị gia Hầu phủ của ta!”
“Ngươi không sợ, ta sợ!” Môi Chu Kì Lân run rẩy tạo thành tiếng vang.
Tiết Trạm híp mắt: “Cứ bởi vì ngươi sợ cho nên ta sẽ ngoan ngoãn đứng ở dưới sự bảo vệ của ngươi làm cá chậu chim lồng? Bị bảo hộ cả đời?! Ta đây còn không bằng làm Nhị gia Hầu phủ của ta! Hiếu thuận trưởng bối, cưới vợ sinh con bình thường, không có chí tiến thủ cả đời!”
‘ Cưới vợ sinh con’! Bốn chữ làm Chu Kì Lân đau đớn thật sâu, con ngươi chuyển sang đỏ tươi, tùy tay đập nát một cái bàn, ngược lại nhìn chằm chằm Tiết Trạm, gằn từng tiếng: “Nghĩ, cũng, đừng, nghĩ!”
” Ngươi bảo ta đừng nghĩ! Vậy còn ngươi? Ngươi hiện tại làm những việc bức ta phản lại! Không được phê chuẩn ta cứ tự mình hành động!”
“Ngươi dám!”
” Trên đời này còn không có chuyện Tiết Trạm ta không dám!”
Chu Kì Lân tức giận, nhưng so với hắn Tiết Trạm càng tức giận! Nhấc chân chính là đá thẳng. Một cước này dùng bảy phân khí lực, Chu Kì Lân không trốn, đau nhức hừ lạnh một tiếng.
Loại thái độ mặc cho đánh mặc cho mắng vẫn không mở miệng làm cho Tiết Trạm càng táo bạo! Tính khí bạo phát như hỏa long đem cái bàn trong trướng xốc ném hướng lên trời!
‘ răng rắc ’! ‘rầm’ rầm!
Ô Hùng, Quý Lâm, Lưu Cố canh giữ ở ngoài trướng rụt lui cổ, sau khi ngươi xem ta, ta xem ngươi thì quay sang Ngô Dụng, La Nhất ở đối diện nói: “Nếu không thì vào xem thử?”
Ngô Dụng, La Nhất cổ lắc thành trống bỏi.
“Không đi.”
“Đi chính là muốn chết.”
Ô Hùng nghiến răng: “Vậy mặc cho bọn hắn đánh sao?” Với thân thủ kia, nếu tiếp tục đánh không phải sẽ đem liều trại xốc lên sao?
“Không đánh, nghe tiếng vang hẳn là thế tử của chúng ta đang đập đồ vật này nọ.” Ngô Dụng đối với tính tình của chủ tử nhà mình rất rõ ràng, nếu thực sự đánh sẽ không chỉ có chút động tĩnh ấy, cho nên càng nghẹn tim nha! Đối với bọn họ đó chính là hận không thể dùng một trăm hoa thức mà đánh, đối với người tình lại luyến tiếc động thủ, tức giận chỉ đập bể đồ vật này nọ! Đối đãi khác nhau thế chứ!
Năm người hai mặt nhìn nhau, Quý Lâm vuốt mặt: “Vậy chờ đi.”
Trong trướng Tiết Trạm không còn gì có thể đập, giống như hỏa long phun lửa gần như muốn đem Chu Kì Lân ném đi, nhào lên há mồm loạn gặm.
Chu Kì Lân ăn đau xoay thắt lưng xoay người đổi vị trí, tiện thể muốn đem quyền chủ động đoạt lại.
Tiết Trạm không cam lòng yếu thế! Hai người tựa hồ đem môi lưỡi coi như chiến trường, kịch liệt giao triền, ngươi tới ta đi, dưỡng khí trong phổi từng giọt từng giọt dùng hết lại còn luyến tiếc tách ra!
Trước đó hành quân cấp tốc, lúc sau hạ trại, đàm phán vỡ tan, sau lại chiến sự lớn nhỏ không ngừng, hai nam nhân huyết khí phương cương gặp mặt tình nhân cũng chỉ có thể nhìn không thể ăn! Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của quần chúng, nghĩ muốn thân cận một chút cũng không dám! Đối với hai người vừa mới xoá bỏ lệnh cấm, mới tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ hai mà nói, phải gọi là sốt ruột!
Hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc, tuy là bắt đầu là vì tranh chấp, nhưng cuối cùng giao triền va chạm kịch liệt biến thành triền miên đưa tình ôn nhu.
Vừa hôn xong, đối với hạ thân của mình, từng người đều tự xấu hổ, Tiết Trạm thẹn quá thành giận đem người đá văng ra, sau khi bỏ lại một câu ‘ đừng buộc hắn tự mình hành động’ bước dài mà đi.
Ô Hùng, Quý Lâm thật cẩn thận vào trướng, chân tránh đi đống hỗn độn đầy đất, trông trộm vết xanh tím trên mặt Quốc công gia nhà mình, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cuối cùng vẫn là Ô Hùng bị đẩy ra.
Ô Hùng kiên trì xáp tới: “Quốc công gia, thế tử năng lực xuất chúng, một thân võ nghệ chỉ ở dưới ngài, biết thì là ngài lo cho hắn, không biết còn nói ngài đang đè nặng hắn, không cho phép hắn cất đầu dậy.”
Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, đều là võ tướng, đều là triều thần, đều là hồng nhân ngự tiền, vốn là đối thủ cạnh tranh, cho nên Lý thái y chuẩn bị quỳnh cao nghĩ muốn nát đầu cũng nghĩ không ra tên còn lại là Tiết Trạm.
Có người xung phong, Quý Lâm mới tiếp lời: “Năng lực của Hổ Báo Doanh Quốc công gia cũng rõ ràng, cái gọi là lưỡi dao tốt phải dùng, về công về tư, Quốc công gia cũng nên cẩn thận cân nhắc mới đúng.”
Lưu Cố đồng quan điểm gật đầu: “Đúng nha Quốc công gia, thế tử võ nghệ chỉ ở dưới người, nên là một vị anh kiệt lên sa trường chém giết, huống chi hắn là thế tử Định Viễn hầu, không đạt được công trạng hắn làm sao có chỗ đứng trong triều đình?”
Quý Lâm suy nghĩ, cắn răng một cái hạ dược nặng nói: “Quốc công gia cũng rõ ràng, tính tình của thế tử quen yêu trêu chọc sự phi, nếu năng lực của thế tử không làm cho Hoàng Thượng nhìn trúng, không có quân công trong người, lấy tính cách miệng không ngăn giữ của thế tử, chỉ sợ nguy thôi.” Ngụ ý chính là ‘ngươi cho là đang bảo hộ hắn, kì thực cũng đang hại hắn!’
Đích xác Tiết Trạm có năng lực làm cho Chu Lệ kinh hỉ, cho nên mới nhiều lần dễ dàng tha thứ việc hắn cùng với ngự sử cãi nhau, khi hắn đem nữ tử quan gia đưa đến thanh lâu, thì ám chỉ việc này kết thúc. Nếu đổi lại người khác Chu Lệ nhật lí vạn ky sẽ chùi đít cho mới là lạ!
Có lẽ là do ba người khuyên giải, cũng có lẽ là sự uy hiếp của Tiết Trạm làm cho Chu Kì Lân nhận ra sai lầm, ở trong khoảng thời gian khai chiến kế tiếp, cũng để Hổ Báo Doanh tham dự trong chiến thuật.
Đến tận đây, sáu vạn quân biên phòng mới biết được một ngàn binh lính của Hổ Báo Doanh này xác thực không phải hạng người chỉ có hư danh! Định Viễn hầu thế tử càng đặc biệt, một cây thiết thương gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Đến chỗ, không phải một thương trúng cổ họng thì cũng là một thương đâm thủng ngực mà qua, khí thế mạnh mẽ dũng cảm, làm cho đám quân biên phòng bọn họ quen nhìn man di hung hãn cũng phải dựng thẳng ngón cái khen một câu: Hảo hán!
Sự từng trải lão luyện của Hổ Báo Doanh không bằng Hùng Sư doanh, đây là thời gian kinh lịch không thể vượt qua, nhưng Hổ Báo Doanh cũng có sở trường, thì phải là sở trường Hùng Sư doanh tuyệt đối không có!
Tựa như lần diễn tập trước đó, theo như lời Tiết Trạm, nhiệm vụ là cứu người, nếu có thể không giết một quân giặc là có thể cứu con tin ra, vậy Hổ Báo Doanh sẽ không động đến một quân một tốt nào của kẻ địch.
Tựa như trên chiến trường hiện giờ, Tiết Trạm mệnh lệnh cho Hổ Báo Doanh phối hợp chiến trận với Hùng Sư doanh, tiếp theo mới là giết địch, vậy nên doanh binh của Hổ Báo Doanh tuyệt đối sẽ không vì bổ cho kẻ địch một đao mà coi nhẹ nhiệm vụ chính.
Thời kì vũ khí lạnh là thời kì chém giết trên chiến trường, quơ đao huy kiếm đón đầu đánh lên, máu loãng văng khắp nơi, tay gãy chân gãy bay bay chung quanh, cái gì quân lệnh, cái gì quân quy, cái gì tiếng trống biến hóa chiến thuật hết thảy không nghe thấy, đôi khi tức giận thậm chí còn có thể ngộ thương người một nhà, nhưng Hổ Báo Doanh sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Mặc kệ tình huống khẩn cấp như thế nào, bọn họ vẫn duy trì lý trí ban đầu, lý trí này sẽ để bọn họ nhận định tình hình, cũng sẽ làm cho bọn họ có dũng có mưu, ở trong tuyệt cảnh tìm kiếm một tia sinh cơ, lúc cường thế thì bảo trì lý trí, không bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc.
Có lẽ Tiết Trạm luyện không ra hàng vạn hàng nghìn tinh binh giống như Chu Kì Lân vậy, nhưng sở trường của Hổ Báo Doanh, Hùng Sư doanh không thể theo kịp, trước hết thử tính vài trận chiến nhỏ xem, Hổ Báo Doanh giết chết kẻ địch không nhiều lắm, nhưng cuối cùng sau khi chỉnh lý, quan sát từ toàn bộ chiến trường, thương binh của Hùng Sư doanh so với bình thường ít đi bốn phần, mà lập quân công so với ngày thường nhiều hai phần!
Người thường nhìn không ra, nhưng thân là tướng lãnh cùng vài vị tướng quân tuyệt đối không hồ đồ!
Nhìn thấy không rõ, nhưng trở về tính toán, số liệu đều kinh người! Hơn nữa chính là số liệu thực tế ngay lúc đó, phải biết rằng trên chiến trường quan trọng nhất là binh gì? Là lão binh, là lão binh trên chiến trường từ đống người chết giãy dụa sống sót đi ra!
Chiến trường chính là nơi tích lũy kinh nghiệm, thêm một lần dày một lần, cho đến qua nhiều lần gọt giũa! Đến lúc đó, một lão binh bằng hai tân binh, thậm chí ba bốn! Một quân doanh có bảy phần lão binh cũng đã là cường giả! Tám phần thì là vương giả! Chín phần, chính là bất bại trong truyền thuyết, mọi việc đều thuận lợi, bách chiến bách thắng!
Hùng Sư doanh nguyên bản chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, lại giảm bớt thương vong, đạt tới chín phần lão binh, vậy gần như mũi nhọn không người nào dám ngăn cản!
Nghĩ đến đây các tướng lĩnh của quân biên phòng trước đó vì thấy tuổi tư lịch nhỏ mà khinh thường đều thay đổi tư thế, thắt lưng thẳng tắp ngưng thần nghe lệnh, không còn dám coi khinh nửa phần! Cho dù là Chu Kì Lân hay là Tiết Trạm.
Cái gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát! Có một số người quả nhiên là không được phục sẽ không làm.
Tiết Trạm mặt ngoài ẩn đi cảm xúc nhưng trong lòng cũng đã run rẩy phấn chấn.
Ta lợi hại chứ?
Ta có thể chứ?
Ta cho ngươi vài phần kính trọng chứ? Sớm nói ta cũng không phải chim hoàng yến, đem ta nhốt trong lòng son chỉ để ngắm sao được, nên để ta cất cánh, cho ta bay lượn trên trời cao mới là chính đạo nha!
Đợi cho những người khác rời đi, Tiết Trạm bổ nhào vào trước mặt, một bộ biểu tình mau tới khen ta đi.
Chu Kì Lân cứng ngắc nhếch khóe miệng, ngón tay run rẩy giữ chặt người khóa vào trong ngực. Trời biết từ thời khắc hắn xuất phát đó trong lòng y chưa từng an ổn một lần! Chiến trường vô tình, y chứng kiến kẻ bị thương, người chết trận, vì không thể kiểm soát vết thương mà phải đoạn chi nhiều lắm, mỗi một loại chỉ cần ngẫm lại đều không thể chấp nhận!
Nhưng giống như lời của đối phương, hắn không phải chim hoàng yến, không phải sủng vật dưỡng ở bên trong nhàp, mà là quân nhân cùng y sóng vai mà đứng! Là nhân tài trời sinh năng lực xuất chúng, võ nghệ siêu quần!
Chiến trường, mới là chổ hắn vinh quang thuộc về, cũng là sân khấu để hắn hăng hái ngạo thị quần hùng! Y làm sao lại nhẫn tâm đoạt đi ánh hào quang của hắn, chặt đứt đôi cánh của hắn chứ? Có một số người, trời sinh thích hợp ở chỗ cao, mà không thể lẫn vào nơi bụi bậm, chuyện y có thể làm, chỉ có thể làm, đó là tin tưởng vào hắn! Tin tưởng hắn! Để cho hắn bay cao hơn, xa hơn, tốt hơn!
Trời sinh suất tài cùng với tương tài trời sinh, song kiếm hợp bích, các nước láng giềng của Đại Minh, lúc này hẳn là nên run rẩy!