818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 54: Định tình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

chapter content



Ôm một đống trái cây ra khỏi điện Tuyên Chính, gặp phải Kỉ Cương vừa đi tới, Tiết Trạm nháy mắt với hắn, chuyển tới chỗ yên lặng, thả người nhảy lên đầu tường.

Kỉ Cương rớt lại phía sau hai bước, bàn tay vỗ tường vây cũng bay lên theo.

Đợi người ngồi xuống xong, Tiết Trạm chọn một trái trong đống trái cây ôm trong lòng đưa qua: “Cho!” Sau đó tự mình chọn một trái nữa răng rắc, răng rắc, cắn vài ngụm đã nuốt mất một nửa.

Tiết Trạm ăn rất nhanh nhẹn, Kỉ Cương chịu ảnh hưởng của hắn, đợi bản thân phát hiện ra thì trái kia cũng đã bị cắn hai ngụm.

Rốt cuộc ta vì cái gì phải cùng sang đây với hắn?

Kỉ Cương hoài nghi nhân sinh nghiêm trọng.

Trái cây cũng đã cắn hai ngụm, vò mẻ chẳng sợ nứt, phần thừa lại cũng dứt khoát ăn luôn thôi.

Trái cây ăn xong, lau miệng, Kỉ Cương nhìn Tiết Trạm đã ăn sang trái thứ hai, khóe miệng vừa kéo: “Xem ra không có việc gì, ta là nghĩ nhiều rồi.”

“Răng rắc ~.... Ta có thể có chuyện gì? Có việc chính là người khác.”

“......” Có cảm giác không thể nói gì mà chống đỡ.

Bất quá ôm tâm trạng đến xem cũng không chỉ một người, Chu Chiêm Cơ tìm lại đây, víu tường vây lưu loát bay lên nóc nhà, nhìn Tiết Trạm hăng hái ăn trái cây, khóe miệng cũng vừa kéo, cùng Kỉ Cương gật đầu chào hỏi qua, đặt mông ngồi vào bên cạnh: “Đem quan gia nữ tử tốt nói thành thanh lâu nữ tử, chiêu này của ngươi thật sự là tổn hại đến cả nhà người ta.”

” Như thế nào, thái tôn điện hạ thương hương tiếc ngọc, phạm vào bệnh cũ rồi?” Tiết Trạm trừng hắn, hừ hừ hai tiếng: “Ngươi nếu thấy đáng thương cho nữ nhân kia, cũng có thể thu vào hậu viện nha, làm nữ nhân của hoàng thái tôn điện hạ đường đường, so với cha ta vinh quang hơn, vừa ra tuồng nghịch tập, phấn khích tuyệt luân nha, ta có thể não bổ viết ra bộ ngôn tình văn mười vạn chữ!”

Chu Chiêm Cơ nói: “Ta bất quá chỉ nói một câu như vậy, có cần phải nhỏ mọn như vậy không?”

“Không có biện pháp, từ nhỏ đã như vậy.” Tiết Trạm không hề khách khí oán giận ngược lại, nói xong còn không hết giận, nheo mắt nói: “Ngươi nghĩ ta đủ tổn hại, lại không nghĩ đối phương có đủ tổn hại hay không? Hạ dược cha ta mạnh mẽ như vậy, cha ta nhiều tuổi chịu không nổi thì làm sao bây giờ? Lui một bước, lại nói cha ta chịu được dược tính nhưng không nhịn xuống được lại hủy đi trong sạch của nữ nhân kia thì làm sao bây giờ? Thu nữ nhân kia vào phủ sao, ta gặp mặt sẽ kêu ả là di nương? Nên may mắn vì cha ta đã nhịn xuống, nếu không, ta sẽ làm cho ả phun máu tươi ngay tại chỗ, tin hay không?”

Kỉ Cương vuốt mặt, trước mặt Cẩm y vệ đồng tri mà còn làm trò nói muốn giết người thật sự hay ha?

Càng nói càng thái quá, Chu Chiêm Cơ nóng nảy muốn lật bàn: “Ngươi rốt cuộc làm sao nghe ra thành ta đang đồng cảm cho cái ả nữ nhân kia? Từ đầu tới đuôi ta có nói qua nửa chữ sao?!”

Tiết Trạm hoài nghi nhìn hắn: “Thực không phải sao?”

“Không phải!”

” Nga, ta còn nghĩ đến ngươi phạm vào bệnh cũ chứ, nghĩ đến năm đó ngươi đối với ta!”

Vừa nghe thấy hắn lại muốn nói đến đoạn lịch sử đen tối năm đó, da đầu Chu Chiêm Cơ run lên, lấy trái cây mạnh mẽ nhét vào miệng hắn, ác thanh ác khí nói: “Ăn đồ của ngươi đi!”

Tiết Trạm đem trái cây trên miệng lấy xuống, hướng sang Chu Chiêm Cơ đang xù lông, bình tĩnh ợ một cái: “Ăn không vô.”

Kỉ Cương: “.......” Cuối cùng đã biết cảm giác vừa rồi là chuyện khủng khiếp gì.

Chu Chiêm Cơ ngay cả cảm giác muốn ăn sống Tiết Trạm cũng có! Nhưng người này khẳng định là không thể ăn, liền một mạch đem trái cây trong lòng Tiết Trạm đoạt lấy, còn sợ bị đoạt lại, ngây thơ trên mỗi trái đều cắn một ngụm!

Trên tay nắm một trái còn lại duy nhất có dấu răng của mình, Tiết Trạm đối với ánh mắt khiêu khích của Chu Chiêm Cơ không nói gì.

Thân là hoàng thái tôn của hoàng thất, giáo dưỡng đâu rồi? Thời điểm xuất môn quên mang theo hả?

Kỉ Cương từ đầu chứng kiến đến cuối: “.......” Thái tôn điện hạ, nếu ngài muốn ăn trái cây, Hoàng Thượng nhất định không ngại đưa cho ngài mười bảy mười tám giỏ! Cho nên, đừng làm như vậy được không?

Chu Chiêm Cơ khiêu khích xong mới ý thức được bản thân đang làm cái gì, trong nháy mắt suy sụp. Hảo nghĩ muốn đem mình một giây trước giết chết!

Chu Kì Lân đến đây, híp mắt nhìn ba người ngồi một hàng trên nóc nhà, tầm mắt định ở trên người Tiết Trạm, hô một tiếng: “Xuống dưới.”

Tiết Trạm không chút suy nghĩ từ nóc nhà nhảy xuống.

Chu Chiêm Cơ trợn tròn mắt. Khi nào thì nghe lời như vậy nha? Lão Hầu gia phải từ trong phần mộ cười tỉnh hay không!

Kỉ Cương: “.......”

Tiết Trạm hậu tri hậu giác: “......” Đậu má! Ta vì sao phải nghe lời  hắn như vậy? Đây là ta xem hắn là huynh đệ, huynh đệ lại muốn ngủ với ta nha! Ách, không đúng, bình thường nam nhân sau khi nghe người cùng giới tính bày tỏ không phải sẽ cảm thấy ghê tởm chán ghét sao? Vì sao hắn một chút cảm giác ghê tởm chán ghét cũng chưa từng có?! Chuyên phiền não cũng không phải vì cự tuyệt như thế nào mà là làm sao giao phó với người trong nhà?!

Phát hiện ý tưởng của mình, Tiết Trạm lập tức mộng, ngay cả Chu Chiêm Cơ, Kỉ Cương đi lúc nào cũng không biết, hắn mờ mịt xuất cung, bị Chu Kì Lân đoạt đi trái cây trên tay mới tỉnh, thấy người kia đang cho vào miệng mình gặm, vội thốt ra: “Mặt trên có dấu răng của ta!”

Chu Kì Lân ngoái đầu nhìn lại cười khẽ: “Không có việc gì, ta không chê ngươi.”

Bị nụ cười này làm cho hoa mắt, Tiết Trạm theo bản năng nghĩ muốn cãi lại ‘ta thì ghét bỏ ngươi’, nhưng năm chữ này đã bị áp chế nuốt trở lại bụng.

Ghét bỏ ai cũng sẽ không ghét bỏ y có phải không? Đường đường là nhất phẩm Quốc công, hồng nhân ngự tiền, tiền đồ giống như trải gấm, nhân phẩm lại cao thượng, năng lực trác tuyệt, nhan sắc lại xuất sắc nhất đẳng!

Ngẫm lại những chuyện này, Tiết Trạm sờ sờ ngực, bỗng cảm thấy trái tim rối loạn một hồi là bị làm sao vậy?

Tửu lâu ngày hôm qua thì là chuyện ngày hôm qua, hắn bỏ tiền ra bao sương, lần này ngược lại, Chu Kì Lân chuẩn bị một bàn hảo tửu hảo đồ ăn chiêu đãi Tiết Trạm.

” Cân nhắc thế nào rồi?”

” Cái gì cân nhắc thế nào?” Tiết Trạm giả ngu.

Chu Kì Lân tiến sát đến, tay vịn lấy cái ót hắn, hai người cái trán chạm cái trán, khuôn mặt tuấn tú suất khí bức người tới gần vô hạn.

Tiết Trạm hoa mắt thần mê.

” Chuyện đáp ứng cùng ta một chỗ, cân nhắc thế nào rồi?” Đôi mắt Chu Kì Lân ngậm cười hỏi lại một lần.

Lúc này không phải nên ỡm ờ không nên nói rõ sao! Không theo kịch bản nha nam thần!

Mà không theo kịch bảo thì tính làm sao?

” Nếu ta không đáp ứng thì sao?”

“Không được.”

Nam thần, ngươi theo đuổi người mà chơi nước cờ như vậy, xin hỏi học từ danh sư nào?

“Ngươi đây là cường mua cường bán!”

” Không phải chỉ là vui đùa thôi sao? Làm thật như vậy để làm chi?”

” Làm huynh đệ tốt, chiến hữu tốt không được sao? Tại sao cần phải thay đổi chứ?”

” Ta lại thương lượng đi! Ngươi cân nhắc cứ cân nhắc? Nếu không đem thời gian kéo dài một chút? Một năm, hai năm, ba năm, năm năm, ta không chê thời gian dài!”

” Kỳ thật ta thấy ngươi tốt như vậy, ta thì tật xấu rất nhiều. Ngươi xem, ta yêu cố tình gây sự, còn háo sắc, yêu chọc ghẹo người, còn có chút sủng mà kiêu, hơn nữa lại quản không tốt miệng, yêu ức hiếp thuộc hạ, tâm đen không thấy đáy, so với ngươi, ngươi chính là ánh trăng trên bầu trời, ta chính là trân châu trên mặt đất, không cần phải vì khỏa trân châu như ta mà buông tha cho khắp bầu trời sao, phải không?” Tiết Trạm kể ra khuyết điểm xếp thành đống của mình.

Chu Kì Lân nhìn hắn nói xong, cười tựa sát vào.

” Là ngươi trêu chọc ta trước, ngươi phải phụ trách.”

” Ta không biết nói giỡn, lại không thích nói nhiều.”

” Thay đổi cách nói một chút, ta còn là huynh đệ cùng chiến hữu của ngươi.”

” Ta đã cân nhắc đủ lâu, chần chờ không chừng chỉ biết sinh nhiều sự đoan, hơn nữa ta cũng đã suy nghĩ đủ, rất không muốn trì hoãn dây dưa.”

” Về phần nhũng nhũng khuyết điểm của ngươi, yên tâm, ta không chê ngươi.” Liền sau đó đôi mắt loan loan, cười cười: “Không ai quy định ánh trăng không thể thích trân châu, không ai quy định ánh trăng không thể cùng trân châu một chỗ, sao trời có phát sáng hơn nữa, cũng không phải là ngươi.”

Bất ngờ không kịp phòng, Tiết Trạm sắc mặt như phát sốt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thời gian một ngày còn chưa tới, ngươi không thể bức ta!”

Chu Kì Lân cũng nhìn theo: “Nếu ta nhớ không lầm, ngày hôm qua chính là lúc này ta nói với ngươi.”

” Ngày hôm qua là nói như vậy, nhưng thời gian dựa theo hôm nay mới tính. Sắc trời còn rất sớm!”

“Còn sớm sao?”

“Còn sớm!” Tiết Trạm dựng thẳng ngón tay: “Ít nhất còn có năm, không, còn có sáu canh giờ nữa!”

Đùa giỡn chơi xấu, mặt cũng không đỏ một chút, Tiết Trạm cứ như vậy kéo thêm mấy canh giờ, nhưng thời gian không đứng yên, tóm lại cũng sẽ có lúc đến, chẳng qua Chu Kì Lân nguyện ý dung túng cho hắn, mấy canh giờ này y vẫn là chờ được.

“Ta chờ ngươi.”

Một canh giờ cuối cùng, sắp bước vào ngày hôm sau, Tiết Trạm đạp ánh trăng đi tới phủ Trung quốc công.

Ý cười trong mắt Chu Kì Lân dấu cũng dấu không được.

Đã chuẩn bị rượu và thức ăn, hai người chuyển qua đình nhỏ ở hoa viên.

Tiết Trạm bưng chén rượu lên, Chu Kì Lân cũng không ép hắn, hai người đối nguyệt cộng ẩm thẳng đến khi trăng treo giữa trời.

Rượu hết, Tiết Trạm nhìn cây cổ cầm bên cạnh: “Quốc công gia đàn một khúc cho ta được chứ?”

Chu Kì Lân đương nhiên nhận lời, tự mình lấy cổ cầm ra, dùng chân đỡ cầm, ngón tay nhẹ khảy, một khúc nhạc hào hùng theo đầu ngón tay vang vọng, Tiết Trạm rút kiếm, mượn lực từ lan can nhảy tới trong viện, nâng tay múa một bài đẹp mắt!

Lần trước Chu Kì Lân múa kiếm dưới ánh trăng, lần này đến Tiết Trạm múa, đồng dạng sắc bén! Kiếm khí đồng dạng như chim nhạn! Thân thể đồng dạng như du long!

Lần này mắt mờ thần mê đổi thành Chu Kì Lân!

Khúc đàn đến chỗ cao, Tiết Trạm một kiếm đâm tới!

Mang theo sát khí! Mang theo lệ khí! Huyết tinh nồng hậu! Mang theo nhuệ khí sắc bén, thấy chết không sờn, vừa đi không trở về!

Cứ như vậy đâm tới thẳng tắp.

Chu Kì Lân quay đầu tránh thoát, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm nương theo thân kiếm nhảy ra khỏi đình, ngay sau đó xoay người đánh rớt chuôi kiếm, tay ôm ngang thắt lưng, hai người cùng lăn trên mặt đất.

Chống hai tay đem người đặt ở dưới thân, Chu Kì Lân cười khẽ: “Nghĩ muốn mưu sát...!!”

Tiết Trạm vươn cánh tay ôm lấy Chu Kì Lân lôi kéo xuống, dùng miệng lập tức đem lời còn lại toàn bộ ‘ niêm phong cất vào kho’.

Khẽ liếm, ngậm lộng, mở khớp hàm, liếm qua từng tấc, cuốn lấy đầu lưỡi, kỹ xảo hôn môi theo bản năng xuất  ra.

Ánh mắt Chu Kì Lân trở nên tối, lập tức dùng lực ôm siết lấy người của Tiết Trạm lăn hai vòng, biến thành chính mình ở dưới, Tiết Trạm ở trên, vòng tay dùng lực đem người muốn khảm vào mình, cực nhanh đoạt lại quyền chủ động!

Tiết Trạm: “!”

Nam thần, ngươi lớn lên suất như vậy, còn biết chọc ghẹo người như vậy, sẽ lên trời mất!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv