71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 62: Chúng ta là người yêu của nhau



Sau khi Cố đại tá và Seryozha một trước một sau rời đi, phòng điều khiển chính đột nhiên im lặng đến lạ.

Hai người còn lại vô tình chạm mắt nhau. Chưa đợi Chamberlain nhìn rõ vẻ mặt của Don, Don đã quay người bỏ đi.

"Từ từ."

Cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, Chamberlain tiến về phía trước hai bước, nắm lấy khuỷu tay của Don.

Don vẫn quay lưng về phía Chamberlain, như thể không hiểu tại sao Chamberlain ngăn mình lại, bình tĩnh hỏi, "Làm sao?"

Chamberlain cũng không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là hắn bỗng nhiên thấy tim đập nhanh, dường như trong tiềm thức có gì đó đang cảnh cáo hắn rằng tuyệt đối không thể để Don cứ thế rời đi được.

Nên là, bây giờ hắn nên trả lời thế nào?

Hắn nghĩ một lúc, mà Don cũng không tránh đi.

Một lúc sau, rốt cục hắn mới lại lên tiếng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Don, thay vào đó hỏi lại, "Cậu muốn đi đâu?"

Don định nói "Anh muốn quản tôi đi đâu nữa à?", nhưng lời đến bên miệng lại biến thành "Loại bỏ 'dấu vết sinh hoạt' trong phòng anh."

Vừa mới nói xong, Don đã lập tức hối hận. Thế này cứ như thể anh rất quan tâm vậy. Don thượng tá uy nghiêm này không hề quan tâm chút nào đến tên cuồng tín cổ hủ đó, được chưa?

Don không kiên nhẫn giật tay khỏi tay Chamberlain, tâm trí hỗn loạn đi về phía khu phòng nghỉ. Chamberlain không ngăn anh lại, lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm mới đúng.

Lúc đi đến ngoài khu phòng nghỉ, Don mới nhận ra tiếng bước chân vẫn luôn theo sau mình.

Don hỏi, "Anh đi theo tôi làm gì?"

Chamberlain chỉ có thể im lặng. Cái này cũng lại là một hành động do cơ thể hắn nhanh hơn suy nghĩ, hắn thực sự không biết nên giải thích thế nào.

Don nhìn khuôn mặt lạnh lùng và sắc sảo khó hiểu của hắn, nổi giận, tỏ vẻ bừng tỉnh, cố ý cười nói, "Thượng tá Chamberlain không yên tâm với tài sản cá nhân của mình ư? Tôi thề với Chúa, tôi không có ý định lấy trộm đồ đạc cá nhân của anh. Nếu anh không tin tôi, vậy thì hãy tiếp tục theo dõi tôi đi."

Nói xong, Don chỉ cần bước vài bước là đến trước cửa phòng ngủ của Chamberlain. Tiếng bước chân phía sau vẫn tiếp tục đi theo anh. Anh bật cười.

Chamberlain cho rằng mặc kệ tình huống như thế nào, vẫn là phải giải thích rõ ràng sự tình và lý lẽ. Tuy rằng lúc đầu hắn theo sau Don không vì lý do này, nhưng hiện tại, hắn đương nhiên có một lý do chính đáng.

Lúc Don bước tới cửa phòng ngủ, anh vô thức quen đường quen nẻo kích hoạt quét mống mắt, nhưng đây là cửa phòng ngủ của Chamberlain, mắt của Don đương nhiên không thể mở được, phải để Chamberlain tự mình mở khóa.

Vì vậy Chamberlain nghiêm túc giải thích, "Tôi cho cậu mở cửa. Không quét mắt tôi thì cậu không..."

Đúng lúc này, cửa mở.

Chamberlain lập tức ngậm miệng.

Don đứng ở cửa, sững sờ.

Trước mặt Don là khung cảnh rõ ràng cho thấy đồ dùng sinh hoạt của anh đều ở trong phòng của Chamberlain, mà thậm chí cửa phòng ngủ của Chamberlain cũng có dữ liệu mống mắt của anh.

Loại quan hệ nào mới có thể thân mật đến mức này? Người yêu? Có lẽ. Tình một đêm? Cũng có khả năng.

Nhưng mà, trong trí nhớ của Don, chỉ có mỗi anh là nhớ rõ lần gặp gỡ hồi còn nhỏ ấy. Từ lúc lên tàu đến bây giờ, có lẽ anh đã quá nhạy cảm với cái nhìn không đồng tình của Chamberlain nên đã mở miệng khiêu khích trước, kết quả là vô tình đã khiến mối quan hệ của họ đã đạt đến một mức độ xấu không thể cứu vãn được.

Vậy thì, chính xác thì bọn họ đã quên những gì?

Là một mối tình không dễ gì có được, hay là vô số lần trao đổi thể xác không có trách nhiệm gì?

Nghĩ thế nào thì cái phía sau vẫn có nhiều khả năng hơn.

Don nhanh chóng tỉnh lại, đi vào phòng ngủ, bắt đầu hành động không theo quy tắc gì cả, lần theo đống "dấu vết sinh hoạt" để cố phân biệt những đồ dùng của mình.

Chamberlain lại ngăn cản anh một lần nữa.

"Từ từ."

Don quỳ một gối bên giường, lấy gối, khó chịu nghe Chamberlain dường như chỉ nói mỗi hai chữ này, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Chamberlain đi tới bên cạnh mình. Đôi mắt tím của anh trừng lớn như mèo con nhìn hắn. Anh hỏi, "Lại là cái gì nữa?"

Chamberlain lần này đã nghĩ kỹ.

Hắn lại nhìn những "dấu vết sinh hoạt" này một lần nữa. Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng hắn cũng xác định được nghi ngờ của mình - trong trí nhớ đã mất đi của bọn họ, nhất định hắn đã thẳng thắn với Don, nói rõ bản thân mình thật ra chưa bao giờ quên đi lần gặp năm đó của bọn họ. Đồng thời, hắn cũng tin rằng, nhất định bản thân mình cũng đã che giấu ẩn tình trong việc cha mẹ hắn qua đời thế nào.

Chamberlain nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của Don, nở nụ cười.

Hắn muốn, hắn cũng hy vọng rằng, mình sẽ mãi mãi không cần nhìn đóa hoa hồng này khổ sở, mà con người nhiệt tình này cũng không nên bị bóng tối từ từ nuốt chửng, trở nên bất an, lo sợ, nghi hoặc, hay bị thương... thay vào đó, anh nên nở rộ dưới ánh mặt trời, cố ý hay vô tình tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Hắn thành kính cầu xin Chúa, đặc biệt không thể để bản thân mình khiến người này khổ sở.

Chamberlain lại gần Don, nghĩ một chút, hay là thôi đừng nói đạo lý nữa, vì thế nói rằng, "Gối của em ở giường của tôi, nước súc miệng của em trong nhà vệ sinh của tôi, đồng phục của em ở trong tủ quần áo của tôi..."

Don phát hiện sau tai mình càng ngày càng nóng lên, nhận ra không thể cứ thế để Chamberlain nói tiếp, nghiến răng ngắt lời hắn, "Tôi có mắt!"

"Vậy thì chắc chắn em cũng nhận ra chúng ta hẳn là người yêu." Chamberlain cứ thế nói tiếp.

Don ngơ người, chớp mắt một cái, cười lớn, "'Loại người Pháp kiểu này' như tôi cũng không rõ anh nói người yêu là ý gì, ý anh là..."

Chamberlain không muốn nhìn anh chơi đùa tự đâm chết mình, vì vậy che miệng anh nghiêm túc nói, "Tôi tin em, mà tôi hy vọng tôi cũng xứng đáng để em tin tưởng. Chúng ta là người yêu, cái này không thể nghi ngờ được. Tôi cũng muốn nhớ lại những gì đã quên, nhưng nếu cuối cùng nhớ không được, chúng ta cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa."

Dừng một chút, nhận ra mình nói thế có vẻ quá mức tự tin, Chamberlain bổ sung thêm, "Nếu như em nguyện ý cho tôi một cơ hội."

Vừa dứt lời, Chamberlain đã cảm nhận được một cảm giác như điện giật vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền từ lòng bàn tay thẳng đến tim mình.

Vị thượng tá không chơi đúng luật xinh đẹp kia le lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay hắn, kiêu ngạo tuyên bố, "Anh có cơ hội hay không, phải thử mới biết được."

Chamberlain vui vẻ tuân lệnh, nắm lấy bả vai Don, từ từ chậm rãi đến mức như thể trêu ngươi ấn Don xuống giường.

Sau đó, hắn như một con sói đói bụng, cúi đầu cắn lấy vành tai đỏ ửng thấp thoáng giữa những lọn tóc vàng.



Eve bước vào Tiên phong doanh bằng dáng vẻ con người không thể nhìn thấy được.

Một phần cô ta có thể rõ ràng nhận ra tâm lý của mình đang bị ảnh hưởng bởi cơ thể Omega này, một phần cô ta lại rơi vào trạng thái khao khát làm mẹ. Hai thứ này, kết hợp với sự ô nhiễm còn sót lại của vị sơ già đó từ trước, tạo ra tình huống Eve rình coi ở Tiên phong doanh vào lúc này.

Đối với con người nguyên thủy Địch Kỳ Dã này, tuy rằng Eve cũng gọi hắn là "con của ta", nhưng hắn không phải tạo vật của Eve. Eve tự thấy bản thân rất bận bịu - cô ta phải sắp xếp những thứ liên quan đến cứu vớt nhân loại, nên là trước giờ cô ta vẫn luôn không quan tâm lắm đến đứa trẻ này.

Hiện giờ, cô ta bỗng nhiên tràn ngập tình thương của mẹ, dường như có một góc nhìn mới, thế là cứ say sưa nhìn hắn sinh hoạt đến thổn thức.

Đứa trẻ này - con người nguyên thủy duy nhất trên Trái Đất, thậm chí trong toàn bộ vũ trụ - được biết đến là một người có tính cách bình tĩnh độc đoán, thậm chí nhiều lần còn đến mức không có tình người. Thậm chí AI còn nhân văn hơn hắn ta.

Như thể hắn không có mối liên hệ hữu hình nào với tất cả mọi người, trong mắt chỉ có chiến trường vậy.

Cuộc sống như vậy lẽ ra phải khá cô đơn, nhưng dường như hắn lại rất vui vẻ với cuộc sống của mình.

Eve hơi đau lòng. Cô ta nghĩ đứa trẻ này không còn bình thường nữa - có lẽ vì bản thân Địch Kỳ Dã là con người nhân tạo, cơ bản chính là một sản phẩm kém chất lượng, hoặc có lẽ vì sự tranh giành quyền lực giữa loài người, nên trái tim của đứa trẻ này đã trở nên lạnh lẽo mất rồi.

Làm sao đây lại có thể là con của cô ta?

May thay, hắn không phải tạo vật của cô ta.

Trong phòng chỉ huy, Địch Kỳ Dã đang nghe AI báo cáo. "Hội đồng Liên minh có tin, Trùng tộc sẵn sàng cử sứ giả đến Loại Địa Cầu để giải thích những vấn đề được cho là 'bí mật', Thủ tướng và cấp cao trong Hội đồng sau khi thảo luận đã không từ chối."

Địch Kỳ Dã không tỏ vẻ gì, dường như có vẻ chẳng hề kinh ngạc với tin tức này, một bên tiếp tục công việc trước mặt, một bên ra lệnh, "Mỗi lúc đều phải chú ý đến nó. Toàn doanh giới nghiêm."

AI đáp, "Rõ."

Trời ạ, hắn thậm chí còn chẳng thèm thiết lập tính cách cho AI! Eve không thể nhìn nổi nữa.

Eve xuyên qua phòng chỉ huy, hờ hững rời khỏi Tiên phong doanh.

Trên sân huấn luyện của Tiên phong doanh, một nữ đại tá Alpha tóc đen mắt xanh dường như bỗng phát hiện ra cái gì, lỡ miệng kêu lên một cái tên, như phát điên chạy về phía cửa lớn của Tiên phong doanh.

Trên sân huấn luyện, tất cả mọi người nhìn cô với vẻ thương hại.

Ở tổ huấn luyện cách vách, đại tá chịu trách nhiệm ra lệnh cho binh lính huấn luyện tiếp, sau đó nhanh chóng đuổi theo cô.

"Lilith!"

Đại tá Đỗ Đằng đuổi đến cổng lớn, vừa lúc nhìn thấy Lilith suy sụp ngã gục trên mặt đất.

Hắn chưa bao giờ thấy người bạn cũ của mình suy sụp như vậy. Người bạn cũ này của hắn trước giờ vẫn luôn là một nữ Alpha hấp tấp, khoa trương.

Nhưng mà cô như bây giờ có thể giải thích được - hôn thê Omega của đại tá Lilith đã mất tích được mấy ngày, hiện giờ không có tin tức gì cả.

Đám cưới đang được chuẩn bị sắp dừng lại, nhưng Lilith cố chấp không bỏ cuộc, từ chối hủy bỏ bữa tiệc gia đình đã đặt trước của cả hai gia đình. Thực tế mà nói, một bữa tiệc được nấu bằng một số trái cây và rau tươi và rất nhiều đồ trang trí đối với một đại tá Tiên phong doanh đã khiến cô cạn túi, nhưng Lilith từ chối nhận tiền hoàn lại, nói rằng cô không muốn thu hồi bất cứ thứ gì.

Cô cũng mong vợ sắp cưới trở về.

Đỗ Đằng càng nghĩ càng không đành lòng, không kéo cô dậy, chỉ vỗ vỗ vai cô.

Lilith ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt xanh lục của cô kìm lại những giọt nước mắt nóng hổi, mờ mịt nói, "Hình như tôi cảm thấy cô ấy, cậu nói xem, có khi nào cô ấy không..."

Cô không thể nói hết câu.

Làm gì có ai sẵn lòng đoán xem hôn thê của mình sống hay chết?

Đỗ Đằng ngồi xổm xuống, lại vỗ vai cô lần nữa, bất lực an ủi, "Tôi tin là cô ấy sẽ không sao. Lilith, cô phải cố gắng chống đỡ."

Chính hắn cũng biết những lời này vô nghĩa thế nào.

Lilith thì lại nỗ lực đứng dậy, thậm chí còn gượng cười.

"Cậu nói đúng. Tôi phải gắng lên vì cô ấy. Đúng thế, nên là như thế."

Bọn họ một trước một sau quay về sân huấn luyện.

Trong khi mọi thứ đều rực rỡ dưới ánh nắng nhân tạo, dường như tất thảy ánh sáng đều đã rời khỏi người của Lilith vậy.

Trong phòng chỉ huy, AI đã báo cáo một thông điệp khác.

"Mã hóa cấp cao nhất đã giải mã xong. Tàu Conquest sẽ quay lại trong vài ngày nữa."

Biểu cảm của Địch Kỳ Dã thay đổi.

Rốt cuộc cũng đã về rồi.

Nhưng giả như Eve không phải con người, vậy Cố Trường An...

Cuộc sống này chẳng có ngày nào là suôn sẻ cả. Địch Kỳ Dã nhướng mày, vô thức nói khẽ, "Binh lai tương đáng."

AI tự động đáp, "Thủy lai thổ yểm.*"

(*) Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm: binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Nói một cách ẩn dụ, bất kể bên kia sử dụng phương tiện gì, luôn có cách tương ứng để giải quyết.

Địch Kỳ Dã khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ra lệnh cho AI, "Bắt đại tá Lilith nghỉ phép ba ngày."

"Rõ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv