8 giờ sáng, An Khê pha cho hai nhóc con vừa mới ngủ dậy hai cốc sữa, độ ấm vừa phải, cho ra màu sữa vàng nhạt ngon mắt, An Khê lắc qua lắc lại vài lần, chất lượng của loại sữa bột này không quá tốt, nên chẳng thể hòa tan hoàn toàn ở trong nước, vì vậy ở dưới đáy ly còn đọng lại rất nhiều cặn sữa.
Điều kiện có hạn, không thể đòi hỏi cao hơn. Hai đứa nhỏ ngồi trong giỏ trúc, đang múa may hai cánh tay mũm mĩm, khóe miệng của Tiểu Quyết Minh còn chảy nước miếng, há thật to "ê a" mấy tiếng không rõ nghĩa để lộ ra hai cái răng cửa nhỏ.
"Bà nội."
An Khê quay đầu nhìn hai bé, buồn cười nói: "Anh hai với bà nội có ở đây đâu hửm!"
Tiểu Quyết Minh chỉ vào cái bát trong tay An Khê, đôi mắt mở to tròn xoe: "Bà nội."
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này khiến lòng của An Khê không khỏi mềm nhũn, hết thơm lại cọ lên hai khuôn mặt non mềm của hai bé, làm cho hai khuôn mặt bụ bẫm kia hồng cả lên.
An Khê dí mặt lại gần mặt của Tiểu Quyết Minh: "Thơm cái nào."
Tiểu Quyết Minh "chụt" một tiếng liền thơm cái mỏ đang ướt dầm dề kia áp lên mặt An Khê.
Tiểu Nhân Trần cũng khua khua hai cái tay nhỏ, khiến cho cái giỏ cũng đung đưa: "Mẹ, mẹ, thơm, thơm." Cánh tay núc ních thịt múa may thành đủ dạng.
An Khê giật mình, vội vàng đưa mặt qua, thế là cả hai bên mặt đều bị nước miếng của hai bé làm cho ướt sũng, nhớp nháp dính dính, mang theo mùi hương riêng biệt của trẻ nhỏ.
Cho hai đứa trẻ uống sữa bột xong đã qua mất nửa tiếng đồng hồ.
Giang Tiểu Mai đang đứng ở bên ngoài gọi vào: "Chị dâu, chị đâu rồi? Bên em chuẩn bị xong rồi."
Tiếng gọi trong trẻo đánh vỡ không khí thinh lặng buổi sớm mai, An Khê đặt cốc lên trên bàn, đứng dậy đi ra cửa, rồi đẩy cửa sắt ra. Giang Tiểu Mai mặc một chiếc áo khoác đũi xuất hiện ngoài cửa, hai bím tóc được buộc sau đầu, gen của nhà họ Giang không tệ, nên diện mạo của Giang Tiểu Mai cũng thanh tú hài hòa, nếu đến độ tuổi phải kết hôn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tìm tới cửa.
An Khê dẫn cô vào nhà, cả một buổi sáng chỉ lo chăm sóc cho hai đứa nhóc kia, tóc chưa kịp chải, quần áo cũng chưa thay: "Tiểu Mai, em trông hộ chị hai đứa này một lát, chị đi sửa soạn lại cái đã, sẽ xong nhanh thôi."
Giang Tiểu Mai đáp: "Chị không cần vội đâu, dù sao thì đi lên thị trấn cũng không mất nhiều thời gian, trong vòng một ngày chúng ta vẫn có thể điền xong phiếu đăng ký dự thi tốt nghiệp mà."
An Khê gật đầu, chỉ về phía trong phòng: "Bảo Bảo, mẹ ở trong căn phòng kia, con chơi với cô nhé, có được không?"
Hai đứa trẻ, một đứa thì mút ngón tay, một đứa thì nghiêng đầu nhìn cô, chỉ cần cô vừa rời đi, miệng liền mím lại, mũi cũng nhăn giống như mấy ông cụ, đôi mắt to tròn ngập nước mắt, dường như sắp khóc tới nơi.
Hai anh em quả là sinh đôi, ngay cả biểu tình trên khuôn mặt cũng giống nhau như đúc. An Khê không khỏi che mặt thở dài. Chẳng có cha mẹ nào không thích con cái bám dính lấy mình, nhưng đôi khi dính quá cũng mang đến rắc rối.
"Tiểu Mai, hai đứa mà khóc, nếu em không dỗ được thì cứ để đấy nhé, khóc mệt thì ngừng thôi." Nói xong liền không do dự đi vào trong phòng.
Hai bé tuy rằng thoạt nhìn muốn òa khóc, nhưng khi không thấy bóng dáng An Khê đâu nữa thì ngược lại không hề rơi nước mắt. Chỉ lát sau liền cùng đùa nghịch với Giang Tiểu Mai, bị cô chọc cho không ngừng cười khanh khách, lăn trước lộn sau, cười tới mức thở không ra hơi.
An Khê nghe thấy tiếng cười thì vui vẻ không thôi, xem ra công sức mấy ngày qua bỏ ra để hai đứa không còn dựa dẫm vào cô đã có hiệu quả.
Rất nhanh sau cô đã thay bộ đồ ngủ ra, khoác lên người một chiếc áo khoác màu lam nhạt, tóc túm thành đuôi ngựa, lại bỏ thêm vài miếng tã lót của hai nhóc vào trong cặp. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc cần mang theo, cô mới đi ra ngoài.
Giang Tiểu Mai tặc lưỡi khen ngợi: "Chị dâu, chị đẹp quá." Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mảnh mai, trước lồi sau lõm. Trong lòng Giang Tiểu Mai có chút hâm mộ, cúi đầu nhìn bộ ngực so với hai cái bánh bao không to hơn là bao của bản thân không khỏi chán nản.
Cô ấy đã mười sáu tuổi, nhưng chẳng có bao nhiêu da thịt, so với những bạn nữ cùng trang lứa thì "nhỏ" hơn rất nhiều. Mong ước của cô cũng chẳng cao, chỉ cần bằng một nửa của chị dâu là đủ rồi.
An Khê bị Giang Tiểu Mai nhìn chăm chú đến mức thấy ngại, cô bèn mỉm cười. Kéo cổ áo lên, che đi phần xương quai xanh. Sợ Giang Tiểu Mai nhìn lâu sẽ thấy được cái gì không phù hợp.
Ánh mắt hơi lóe lên, cô khẽ ho vài tiếng. Bé gái thường nhẹ hơn so với bé trai, nên An Khê cõng bé trai ở phía sau, còn bé gái thì để Giang Tiểu Mai cõng.
Đột nhiên được bế lên, anh trai liền vô cùng phấn khích, khiến cô suýt nữa thì đứng không vững.
An Khê vỗ vào giỏ, nhẹ giọng bảo: "Con mà nghịch nữa là mẹ đánh đít đó."
Tiểu Quyết Minh mút ngón tay, nói không rõ chữ: "Không đánh, không em gái."
Giang Tiểu Mai thực sự có đôi khi hoàn toàn không hiểu nổi hai bé đang nói tiếng của hành tinh nào: "Chị dâu, cháu trai em nói cái gì vậy!"
An Khê khẽ nhéo cằm Tiểu Nhân Trần trêu bé: "Nó nói không cho đánh nó, cũng không cho đánh em gái nó, anh trai không nghe lời, em gái thử nói xem có nên đánh đòn anh không nè."
Tiểu Nhân Trần nghiêng đầu dường như nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng vẫn lắc mạnh đầu: "Không đánh anh trai."
An Khê không khỏi cười phá lên.
Hai người đi về phía cổng thôn, xe của nhà ăn sẽ định kỳ đi ra bên ngoài đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, có lúc là một xe cải trắng, có lúc lại là một xe khoai tây, hoặc củ cải, cho nên dùng bữa trong nhà ăn rất thường xuyên đụng lại các món ăn trùng nhau.
Trên xe đặt mấy cái rổ to tướng, An Khê và Giang Tiểu Mai chia ra mỗi người ngồi một bên. Tài xế chính là chú trưởng bếp của nhà ăn, Giang Tiểu Mai rất thân quen với chú nên hai người trò chuyện vô cùng rôm rả.
"An Khê, nếu cháu thi đậu đại học thì chắc là sẽ phải lên Bắc Kinh nhỉ! Vậy chuyện trong nhà thì sao!" Chú ta không nỡ dùng roi da quất lên đầu chú bò quý báu của mình, nên đành dùng gậy buộc cỏ treo ở phía trước miệng con bò, xem như thúc nó đi về phía trước.
An Khê đáp: "Giang Triều sẽ đi lên Bắc Kinh với cháu ạ!"
Chú ta lắc đầu: "Vậy đâu được! Nếu như nó cùng cháu quay về Bắc Kinh vậy có khác gì con rể đến nhà vợ đâu, rồi ai sẽ chăm sóc cha mẹ nó, đây gọi là tội bất hiếu."
An Khê cúi đầu cười khẽ, không định nói gì thêm nữa, muốn thay đổi tư tưởng của một người là chuyện rất khó, mà cô lại không có khả năng này, cũng không muốn nhiều lời thêm. Dù sao thì để mọi người nói mình vài câu cũng chả mất đồng nào, cô sống vui vẻ là được rồi.
Giang Tiểu Mai ngược lại rất muốn nói lí lẽ: "Chú Ngưu Căn, anh trai cháu lên Bắc Kinh là để xây dựng sự nghiệp, người trẻ tuổi chẳng nhẽ không nên đuổi theo hoài bão sao ạ."
"Cái gì mà theo đuổi chứ, cháu không thấy mấy năm trước cũng có người rời quê nhưng rồi vẫn phải quay về đó sao, không bằng ở lại đây nghiêm túc làm nông, ngày qua ngày yên ổn nhường nào."
Giang Tiểu Mai nghe xong hoàn toàn không phục, nằng nặc muốn sửa đúng lại tư tưởng của chú, An Khê buồn cười nghe hai người nói chuyện, dù cho Giang Tiểu Mai có nói như thế nào, chú bếp trưởng vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình – làm ruộng và có một cuộc đời yên ổn.
Mãi cho đến khi lên đến thị trấn, chú trưởng bếp thả các cô xuống trước văn phòng tuyển sinh, sau đó rời đi, Giang Tiểu Mai đã nghẹn một cục tức to đùng.
Văn phòng tuyển sinh thực ra chỉ là một tòa nhà nhỏ, trước kia là một nhà kho, sau này khi kỳ thi đại học được tổ chức trở lại thì mới được dọn dẹp đưa vào sử dụng. Lúc trước lúc hai người đi báo danh cũng là làm việc ở đây.
Có một hàng dài người đang xếp hàng trước cửa sổ nhỏ của văn phòng tuyển sinh, đầu tiên, bọn họ sẽ được phát đơn, sau đó điền nguyện vọng của mình vào trong đó, và cuối cùng sẽ đưa giấy qua cái cửa nhỏ cách đó một cái bàn.
Hai người xếp hàng chờ ở phía sau, hai bé con được nhìn thấy nhiều người như vậy lại vô cùng hưng phấn, ê ê a a mà kêu to. Đến đây đăng kí thi đại học đa phần đều là trí thức trẻ, tuổi tác về cơ bản sẽ không quá lớn. Chẳng qua vẫn có một số trường hợp đặc biệt, ví dụ như hai thanh niên trí thức đến đây sớm nhất sinh năm năm chín, bởi vì không thấy còn hy vọng rằng kì thi đại học sẽ tổ chức lại nên đã kết hôn. Trong đó có một người đứng trước cô, lần này đến đây điền nguyện vọng dắt theo một cô nhóc hai ba tuổi. An Khê cùng chị gái nói chuyện liền nghe được lời than vãn của cô nàng.
"Thật không hề dễ dàng chút nào! Tất cả mọi người đều không đồng ý để chị thi đại học, vì muốn được tham gia thi, chị còn phải lấy cái chết ra để đe dọa. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, chị đã không vội vã gả cho người ta rồi.", chị gái kia chua xót nói: "Em gái này, chị thấy em đang còn trẻ, sao lại sớm gả ra ngoài như vậy! Chị lớn tuổi rồi, không thể không lấy chồng, nhưng em còn trẻ, cuộc đời này còn vô số cơ hội khác mà."
An Khê nghe vậy chỉ mỉm cười: "Bởi vì yêu ạ! Vì yêu cho nên bằng lòng gả cho người đó. Trên thực tế, em đã không chọn sai người, anh ấy đối xử với em rất tốt, chuyện gì cũng ưu tiên nghĩ cho em. Lần này đi thi đại học, em chưa cần nói gì, anh ấy đã thuyết phục xong cha mẹ của mình. Em nhận thấy rằng chẳng còn một ai tốt hơn anh ấy nữa cả."
Tiểu Quyết Minh miệng cười toe toét, không ngừng vỗ tay hô: "Cha, cha."
An Khê quay đầu lại nhìn bé con, dùng khăn tay lau cái miệng dính đầy nước miếng của cậu nhóc, không khỏi buồn cười mà nhéo cái miệng nhỏ kia: "Nước miếng này, anh trai dơ quá."
Tiểu Quyết Minh huơ hưo tay trên lưng của An Khê, vui sướng nói: "Zơ zơ."
Chị gái kia nhìn An Khê với ánh mắt kì lạ, chị ta đã từng gặp một số thanh niên trí thức trẻ xuống nông thôn, về cơ bản lí do kết hôn đều là vì bất đắc dĩ. Có vài người là do tuổi tác quá lớn, không thể tiếp tục chờ, nên muốn tìm đại một người chung sống cho qua ngày tháng, trong đó có cả chị. Mấy người thế này còn đỡ, ít nhất còn được lựa chọn, còn một số ít người khác, vừa bị đe dọa, vừa bị dụ dỗ bắt ép gả cho cán bộ thôn, đúng là đau lòng không nỡ nhìn.
Được gả đi một cách cam tâm tình nguyện như An Khê quả thật là lần đầu tiên được chứng kiến, trông bộ dáng của cô có vẻ không giống như đang giả vờ. Ở một nơi thâm sơn cùng cốc vẫn có thể tìm thấy được người tình định mệnh của đời mình có bao nhiêu khó khăn chị sẽ không bao giờ hiểu được, sống trên thành phố quá lâu dần dần hình mẫu lí tưởng cũng trở nên khắt khe hơn, việc không có người nào lọt vào trong mắt đều rất bình thường.
Hàng người bắt đầu di chuyển dần dần lên phía trước, khoảng chừng qua mười phút sau đã đến lượt An Khê nhận được phiếu điền nguyện vọng. Dòng đầu tiên của tờ phiếu là họ và tên, năm sinh và quê quán.
Dòng sau đó chính là chỗ điền trường Đại học mong muốn.
Lúc lên đường cô đã cầm theo bút, cho nên bèn ngồi lên tảng đá lớn cách đó không xa, điền cẩn thận vào từng mục thông tin một.
Ở dòng ghi quê quán, thời điểm cô mới về thôn Tam Thủy thì hộ khẩu của cô cũng đã chuyển từ Bắc Kinh về huyện Dương Thụ Lâm. Cho nên ở phần hộ khẩu, cô điền địa chỉ là: thôn Tam Thủy, thị trấn Vân Anh, huyện Dương Thụ Lâm, thành phố B, tỉnh A.
Nếu việc thi đại học diễn ra thuận lợi, hộ khẩu của cô có thể sẽ lại chuyển từ thôn Tam Thủy đến địa chỉ của trường, sinh viên sau khi tốt nghiệp mà không phải người bản địa sẽ được nhận vào làm ở các đơn vị cơ quan, nếu không đăng kí lại hộ khẩu thì sẽ bị trả về quê hương.
Thời buổi này, một cái hộ khẩu thành phố quan trọng biết bao nhiêu, An Khê không thể không biết điều này. Nếu nhận được hộ khẩu trên thành phố, không chỉ môi trường sống được cải thiện, mà còn có thể chu cấp cho hai đứa nhỏ tài nguyên giáo dục tiên tiến nhất.
Nghĩ đến đây, An Khê liền điền nguyện vọng số một của bản thân là ngành Y học của Đại học Bắc Kinh. Còn các nguyện vọng còn lại lần lượt điền từ cao xuống thấp.
Sau khi ghi xong, An Khê mới đưa bút sang cho Giang Tiểu Mai, nguyện vọng một của Giang Tiểu Mai lại là định hướng tiếng Anh ngoại giao của trường Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, mặt sau còn có một dòng là "đối tượng điều chỉnh" – đối tượng có điểm thi không đủ để đậu vào ngành của trường đại học đó như trong nguyện vọng nhưng lại đủ điểm vào các ngành khác của cùng một trường đại học đó sẽ được trường cất nhắc vào các ngành khác kia.
Giang Tiểu Mai vừa định chấm vào lại bị An Khê ngăn cản, cô lắc đầu biểu thị đừng làm, Giang Tiểu Mai tuy rằng không hiểu tại sao không thể nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với An Khê, cho nên cuối cũng vẫn nghe theo cô.
Bây giờ Giang Tiểu Mai đã hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại vào An Khê, thậm chí còn hơn cả anh trai ruột của mình. Bởi vì cả một năm này cô đều đi theo phía sau An Khê.
Dường như đối với mọi chuyện đang xảy ra, An Khê đều sẽ có cách nhìn nhận chính xác hơn với số đông mọi người. Sự việc sẽ thường có xu hướng xảy đến theo đúng như những gì cô ước tính, cô nói kỳ thi đại học sẽ diễn ra, quả nhiên thi đại học được tổ chức lại. Cô nói bài kiểm tra sẽ có hình elip, và quả thật bài toán về hình elip đã xuất hiện trong bài kiểm tra ngày hôm đó.
Chỉ vài điều như vậy thôi cũng đủ để ngày hôm nay Giang Tiểu Mai có một lòng sùng bái với cô.
Vốn dĩ An Khê muốn ngăn Giang Tiểu Mai lại là bởi vì cô ruột của cô chính là một ví dụ điển hình của đối tượng điều chỉnh. Trước kia điểm thi của cô ruột cô vốn đã đủ để đậu nguyện vọng một, tuy nhiên chỉ vì bác ấy tick vào mục "đối tượng điều chỉnh", nên mới dẫn đến kết quả bị điều đến Đại học Sư phạm.
Hình như lúc đó nhà nước vì muốn mở rộng lực lượng giáo viên, nên đã điều rất nhiều sinh viên là "đối tượng điều chỉnh" đến đại học Sư phạm.
Nhưng mà nếu không chọn làm "đối tượng điều chỉnh" cũng sẽ dẫn đến rất nhiều rủi ro, nếu điểm thi đại học không đủ thì đến lúc đó cũng không còn phương án dự phòng nào khác. Nhưng xuất phát từ sự tin tưởng vào bản thân cũng như là của Giang Tiểu Mai, cô vẫn cảm thấy không điền vẫn tốt hơn. Chẳng qua là quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Giang Tiểu Mai, cô và Giang Tiểu Mai cùng phân tích mặt lợi và hại của việc không điền, để Giang Tiểu Mai có thể thận trọng tự đưa ra quyết định cho chính bản thân.
Giang Tiểu Mai nghiêng đầu hỏi: "Chị dâu, chị có điền không?"
An Khê lắc đầu.
Giang Tiểu Mai nhếch miệng cười: "Vậy em cũng không điền, thi không đậu thì cùng lắm là sang năm thi lại lần nữa thôi mà!"
An Khê không khỏi nhìn về phía cô, Giang Tiểu Mai từ bé đã đi theo Giang Triều mà khôn lớn, hoặc ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi anh, nên lá gan cũng to y hệt người nào đó.
Nếu không phải cô biết trước về thông tin này, cũng không dám liều mạng không điền như bây giờ. Rốt cuộc, việc học đại học là một cơ hội quá quý giá, ai cũng muốn hạ thấp rủi ro hết mức có thể.
Khi đưa lại phiếu điền nguyện vọng, trong lòng An Khê như trút bỏ được một chuyện lớn. Bây giờ chỉ cần chờ thành tích ra là được.