"Làm sao vậy?"
Phản ứng của An Khê khiến mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, mặc dù động tác ăn cơm của mọi người vẫn không chậm đi.
"Cha với mẹ cứ ăn đi, con đi xem An Khê làm sao." Giang Triều đặt bát xuống, bước nhanh đến bên cửa.
Mặt mày An Khê trắng bệch, mùi vị thức ăn trên bàn không những không khơi dậy cảm giác thèm ăn mà còn khiến bụng cô cồn cào.
"An An, em sao rồi?" Giang Triều đỡ lấy eo cô, hỏi khẽ.
An Khê lắc đầu: "Em không sao, chỉ là bụng hơi khó chịu thôi, anh vào ăn trước đi, em ra ngoài một ngồi một tí là đỡ ngay."
Có thể là trước đây ít ăn đồ dầu mỡ, giờ ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, dạ dày chưa quen ngay được. Cô cũng giống mọi người, cũng không có ai yếu ớt như cô nên có chút buồn.
An Khê hít sâu một hơi, đẩy Giang Triều vào trong nhà. Cả nhà khó khăn lắm mới được đoàn tụ ăn một bữa cơm, không thể bởi vì cô mà làm mọi người mất vui được.
Giang Triều nhăn mày: "Anh đi cùng em."
"Không cần đâu, Giang Triều."
"Nghe lời." Giang Triều nhìn cô một cái, chặn lại những lời mà cô chưa kịp nói ra.
"Cha mẹ với mọi người ăn đi, không cần đợi con đâu." Giang Triều quay đầu về phía cả nhà nói.
Dương Ngọc Liên nhìn bọn họ với ánh mắt hả hê, con nhỏ kia đúng là ngang ngược, đến đồ ăn ngon cũng không ăn. Bớt đi hai người giành đồ ăn với chị ta, chị ta lại ăn thêm được hai bát cơm!
Giang Đại Hữu nhăn mày, nhưng vẫn gật gật đầu. Cả nhà ngồi ăn cơm đoàn viên với nhau rất quan trọng, nhưng cũng không thể ép người bên cạnh chịu tội được. "Đi đi, thoải mái hơn rồi thì nhanh về ăn cơm."
Nhưng Dư Tú Lệ lại nhìn chằm chằm bụng An Khê một lúc lâu, vui vẻ nói: "An Khê, xem xem có phải có rồi không."
Giang Triều nheo mắt, giật mình, lập tức nhìn xuống bụng An Khê. "An An, em..."
An Khê chớp mắt một cái, không dám tin. Cô nhắm mắt bắt mạch, một lúc sau cô mới mở mắt ra.
"An An, sao rồi." Giang Triều căng thẳng hỏi.
Cả nhà đều bị lời nói của Dư Tú Lệ lôi kéo, ai nấy cũng mở to mắt nhìn cô.
An Khê cắn cắn môi, đỏ mặt gật đầu.
"Có thật rồi." Dư Tú Lệ vui mừng đứng lên, đến cạnh An Khê nhìn cô một lượt một vòng từ trên xuống dưới. Ba mươi tết nghe được tin như vậy, làm sao mà không vui được.
Giang Triều đã cưới vợ rồi, cũng sắp có con rồi, mấy chuyện lớn của đời người cũng xem như hoàn thành được hơn nửa rồi, bà có chết ngay lúc này cũng yên tâm rồi.
"Giang Triều, đừng ngây ra nữa, mau dìu vợ con ngồi xuống. Sắp làm cha đến nơi rồi, mà cứ như thằng nhóc vậy." Dư Tú Lệ cười mắng anh một câu.
Giang Triều bình tĩnh trở lại sau khi nghe An Khê nói, bây giờ anh vẫn thấy như đang nằm mơ vậy.
Từ khi cô xuất hiện trong thế giới của mình, lúc đấy anh không hiểu, tại sao cô lại tránh anh như tránh mãnh thú vậy. Đến khi hai người kết hôn, mới cạy được miệng cô, để cô thừa nhận cô thích anh. Hiện tại cô lại trở thành mẹ của con anh, mới qua được mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà như là anh với cô đã bên nhau cả đời rồi vậy.
"An An, anh sắp được làm cha rồi đúng không?"
"Ừm."
An Khê đặt tay lên bụng, đây là một cảm giác rất thần kỳ. Cô vừa bắt mạch, tuy có thai chưa được bao lâu, mạch đập không phải quá rõ, nhưng chắc chắn là có rồi, có lẽ hạt giống này đã được gieo xuống vào hôm đầu tiên đó rồi.
Cô không nghĩ nhanh như vậy đã mang thai con của hai người. Bé con đến bất ngờ, tâm trạng của An Khê cũng chịu ảnh hưởng, cô ngẩng đầu cười dịu dàng với Giang Triều.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là người cô yêu nhất. An Khê muốn sinh con dưỡng cái cho anh, dù là quá trình có gian khổ, cô cũng nhịn được.
"Trong nhà thêm một người cũng náo nhiệt hơn hẳn, là chuyện tốt!" Giang Đại Hữu như được an ủi cười nói.
Chắc chỉ có mình Dương Ngọc Liên là không vui thôi, chỉ cần An Khê sinh con trai, thì nhất định sẽ uy hiếp đến vị trí trong nhà của Trấn Nghiệp nhà chị ta. Hai ông bà luôn thiên vị Giang Triều, không coi trọng Giang Ba. Giờ An Khê mà sinh con trai, về sau trong cái nhà này còn chỗ cho chị ta lên tiếng không.
Dương Ngọc Liên tức đến nỗi thiếu chút nữa là cắn đứt đôi đũa.
"Mẹ con muốn ăn thịt." "Trùm nhỏ" ăn đến nỗi mặt dính toàn dầu mỡ, trong miệng còn đầy thức ăn, thức ăn trong bát cũng chất thành đống, mà vẫn chỉ vào bát thịt kho tàu ở phía đối diện.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, muốn ăn thì bảo cha, mẹ không có thời gian quản con." Dương Ngọc Liên oán hận gắp một đống thịt mỡ nhét đầy miệng mình.
Giang Tiểu Mai trợn mắt đầy cạn lời.
"An Khê, con bây giờ có thai rồi, không thể ăn uống tùy hứng, dù không muốn ăn, thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng, ít nhiều cũng ăn lấy một ít." Dư Tú Lệ đẩy An Khê ngồi vào bàn.
"Mẹ cứ kệ con, mẹ ăn đi." Dư Tú Lệ nhất quyết gắp đồ ăn cho An Khê, cô vội từ chối, dạ dày cô vốn đã không thoải mái, làm sao ăn hết nhiều đồ ăn như vậy.
"Nào, thịt gà tốt, phụ nữ có thai ăn là tốt nhất." Nói xong bà lại gắp cho An Khê một miếng thịt gà.
"Mẹ đừng gắp thêm cho An Khê nữa, cô ấy không ăn nổi đâu, đến lúc bỏ đi lại lãng phí." Giang Triều nói.
Dư Tú Lệ lườm anh một cái: "Giang Triều, không phải mẹ nói con, vợ con mà con cũng không thương lấy, có tí đồ ăn thế sao mà không ăn hết, kể cả An Khê ăn không hết thì con cũng không biết chia sẻ với con bé à, An Khê là vợ con đấy."
Giang Triều sờ sờ mũi, vợ anh anh không thương được sao.
Nhìn Giang Triều bị mắng, An Khê cúi đầu cười. Khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Nhưng vẫn không dám ăn thịt cá, đĩa bắp cải trước mặt cô gần như không ai động đến, thế là đĩa bắp cải bị cô ăn sạch.
Có chút dầu lót bụng, cái bụng hơn nửa năm không động đến dầu mỡ của cô cuối cũng có thể thích ứng một chút, cô cũng ăn được thêm mấy miếng thịt.
"Giang Triều, em không ăn nổi nữa." An Khê dặt dè đẩy nhẹ tay Giang Triều, nháy nháy mắt với anh, đồ ăn trong bát cô gần như không khác gì so với ban đầu.
"Sao không ăn thêm tí nữa."
"Bụng em đầy lắm, không ăn thêm được nữa." An Khê cắn môi dưới.
"Tí nữa mà đói thì đừng khóc nhá." Giang Triều cười nói. Bê bát của An Khê lên, chỉ một lúc, trong bát đã sạch thấy đáy rồi.
An Khê để tay chống đầu, vừa cười vừa nhìn anh, từ khi cô lớn, đến cha mẹ còn không ăn cơm cô để thừa. Giữa những người thân thiết nhất còn chưa chắc làm được điều này, vậy mà Giang Triều chẳng may may gì. Sờ chiếc bụng vẫn phẳng lì của mình, cô thấy ấm áp trong lòng.
Có lẽ gặp được Giang Triều là điều may mắn nhất khi cô đến với thời đại này!
Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, An Khê lấy tiền mừng tuổi đã chuẩn bị từ trước ra. Mừng tuổi trưởng bối mỗi người 1 tệ, con cháu thì lì xì.
Tiền kiếm được không nhiều, chỉ để lấy chút may mắn, An Khê vốn định mừng nhiều hơn, nhưng Giang Triều nói cô đưa riêng bao nhiêu cũng được, còn trước mặt mọi người thì xem anh cả mừng bao nhiêu thì mừng bấy nhiêu. Bằng không họ mà mừng nhiều, lại thành khổng nể mặt anh cả.
Về đối nhân xử thế, An Khê còn kém xa Giang Triều.
Lúc riêng, Giang Triều đưa thêm cho cha mẹ mười tệ, Giang Tiểu Mai cũng vui vẻ được cho thêm một tệ. Còn về Giang Chấn Nghiệp, cho thêm một tệ cũng thấy nhiều. An Khê mới không tự nhiên trêu vào Giang Ngọc Liên.
Chuyện vui đầu năm, cô không ngờ lại náo nhiệt đến vậy. Đêm ba mươi, tiếng pháo đùng đùng vang ngập trời cả buổi tối, hết nhà này bắn lại đến nhà khác. Cô đón giao thừa cùng Giang Triều, cũng không biết mình mơ mơ màng màng ngủ từ lúc nào, sáng ra tỉnh dậy trên giường mới nhớ ra là Giang Triều bế cô vào.
Năm mới phải đi chúc tết họ hàng, bận bịu một hồi, sau mùng năm không khí tết mới dần dịu bớt, bởi vì đội sản xuất phải đi làm rồi. Nghỉ ngơi lâu như vậy, mọi người cũng béo lên không ít, nào ai muốn đi làm, nhưng vì tiền công, thì vẫn phải đi làm thôi.
Trên tỉnh chuẩn bị đầu năm nay bắt đầu sửa đường quốc lộ, đội sản xuất làm việc chưa được bao lâu, trên tỉnh đã cần thêm người thay vào những chỗ thiếu người.
Sửa đường là một công việc rất cực khổ, mà còn phải xa nhà mười ngày đến một tháng, nhưng tiền công cao, bao 3 bữa ăn, nhưng dù là vậy, vẫn rất ít người muốn đi. Giang Triều là đội trưởng đội sản xuất, có lúc phải làm gương, đi đầu trong mọi việc.
Nếu không bận lòng gì, thì sửa đường quốc lộ cũng vậy, nếu cần anh sẽ đi ngay. Nhưng bây giờ, mới nghĩ đến phải xa An Khê nửa tháng cả người anh đã bồn chồn rồi.
An Khê cũng không nỡ để anh đi, nhưng lại không thể không tiễn anh. Thật ra, Giang Triều đi một thời gian cũng tốt, khoảng thời gian này cô hình như dựa dẫm vào anh quá rồi. Không phải dựa vào anh không tốt, mà cô muốn mình phải độc lập hơn một chút. Nếu như ngày tháng luôn sống như thế này thì cũng chẳng sao, nhưng một khi một ngày anh bước ra ngoài, thấy bầu trên cao rộng bên ngoài, anh lại không an phận.
Không phải cô lo anh thay lòng, nhưng nếu anh bận không có thời gian để ý đến cô, sự chênh lệch giữa hai người nhất định sẽ khiến cô không biết phải làm sao, còn không bằng học tự chăm sóc bản thân mình trước, để bản thân yên tâm, cũng là để Giang Triều yên tâm. Dù cho có một ngày thật sự rời xa anh, cô cũng không đến nỗi không sống nổi.
"Giang Triều, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, em để rất nhiều đồ ăn trong túi, tối mà đói thì nhớ lấy ra ăn, em ở nhà đợi anh về." An Khê vừa xếp hành lý vừa dặn dò.
Giang Triều nhìn theo cô, ôm cô từ đằng sau, vùi đầu vào cổ cô. An Khê dừng việc trên tay lại, mắt ửng đỏ.
"An An, phải nhớ đến anh đấy." Giang Triều buồn bực nói.
"Em có con bên cạnh, còn lâu mới nhớ anh." Cô mở to mắt, cười to.
"Em không có lương tâm." Giang Triều hít lấy thương thơm trên tóc An Khê.
"Anh mới không có lương tâm! Con ơi, con nói xem có phải cha không có lương tâm không." An Khê xoa bụng, nước mắt không kìm được rơi xuống, lưng cô run run: "Giang Triều, em không muốn để anh đi."
Cô nhỏ giọng nức nở, quay người áp mặt vào lòng Giang Triều.
"An An đừng khóc, anh đi mấy ngày rồi về." Giang Triều vỗ vỗ lưng an ủi nói.
An Khê dụi hết nước mắt trên mặt vào áo Giang Triều, nhón chân cắn mấy cái vào cằm anh, mấy sợi râu còn sót lại có chút khó chịu. An Khê cũng không để ý nữa: "Anh Triều, em muốn."
Ánh mắt Giang Triều u ám, An Khê đột nhiên nhiệt tình như vậy làm anh nóng cả người, nhưng chỉ nghĩ đến cô đang có bầu nên lại ảo não nhịn xuống. Anh đột nhiên cảm thấy đứa con này đến thật không đúng lúc, đem cô gái nhỏ đang dính lấy anh ôm chặt vào lòng: "An An, còn đứa bé, đừng quyến rũ anh, anh không nhịn được mất."
Động tác châm lửa trên tay An Khê dừng lại, mới có chút không cam tâm ôm lấy eo Giang Triều, nhẹ giọng lầm bầm vài câu.
Giang Triều cũng không nghe rõ cô nói gì, chỉ là ôm chặt như muốn khảm cô vào người mình, mang cô đi theo.