Đầu tóc ẩm ướt của Giang Triều đâm vào cổ cô, đôi môi lạnh như băng hôn lên xương quai xanh ngọt ngào của cô, An Khê không nhịn được hít một hơi lạnh.
"Giang Triều." An Khê thở nhẹ một tiếng. Hai tay quấn quýt sít sao trên người có hơi không biết nên làm sao.
Giang Triều bật cười thành tiếng, môi dần dần di động lên trên, xúc cảm ướt át càng lộ ra rõ ràng hơn.
Không nhìn thấy được trong bóng tối, cảm giác của cơ thể bị phóng đại vô cùng, sự chọc ghẹo ở cổ cô của Giang Triều càng to gan hơn, đầu lưỡi có mặt ngoài thô ráp tựa như giấy ráp, mài lên da thịt nõn nà, An Khê không kìm được "ưm" một tiếng.
"An An, quay đầu lại đây nào." Giang Triều liếm vành tai cô, thấp giọng nói.
"Ưm! Không!"
Người ở phía sau càng giống một con sói, mà cô chính là con mồi bị nhắm trúng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ dần dần tăng lên trên người anh, bờ môi càng nóng đến mức đáng sợ. Trên mặt An Khê đã đỏ bừng, cảm giác chuyện sắp xảy ra càng rõ ràng hơn.
"An An, cho anh được không, xin em." Giang Triều khẩn thiết cất lời cầu xin.
Trong lòng An Khê mềm nhĩn, cắn môi quay đầu lại về phía sau: "Vậy anh nhẹ chút nha, em sợ đau."
Được sự cho phép, trong lòng Giang Triều vui vẻ, mau chóng nắm cằm cô, sau khi khóa môi bằng ngón tay cái, anh bắt đầu cúi xuống dùng môi dây dưa với môi.
Đầu tiên là chậm rãi nhẹ nhàng chạm vào, sự ướt át gặp phải sự khô ráo gợi ra một luồng chỉ bạc ngắn ngủi.
Bởi vì nghiêng đầu, An Khê cảm thấy có hơi không thoải mái, vì tư thể ngẩng lên khiến cổ cô có chút đau nhức.
Sự dịu dàng khi mới bắt đầu làm cho An Khê dần dần thả lỏng, biểu hiện của cơ thể là rõ ràng nhất, cả người cô đều dựa vào người anh, kề sát anh, cơ thể hai người thân mật đến mức không có chút khe hở.
"Ưm!" An Khê mở miệng rên khẽ một tiếng.
Ánh mắt trong đêm đen càng tối tăm hơn, tưa nhự một con thú lớn đang bị nhốt trong lòng, dưới sự áp lực trường kỳ, vận sức chờ phát động, chờ một cú cuối cùng, bộc phát tất cả mọi khát vọng.
Giang Triều khát vọng cơ thể này của cô đã bao lâu, đến bản thân anh đã quên rồi. Chỉ nhớ vô số lần trong đêm, mơ thấy cô nở rộ dưới thân anh, khóc lóc cầu xin anh nhanh một chút.
An An của anh thật sự rất đẹp, môi hồng răng trắng, dáng vẻ đáng thương trong mắt lóe ánh nước nhìn anh, thánh nhân cũng trở nên mềm mại đến mức có thể quấn quanh đầu ngón tay, cho dù chết trên người cô cũng cam lòng.
Bây giờ giấc mơ đã trở thành sự thật, Giang Triều đỏ mắt hôn càng sâu hơn. Phát ra tiếng thở dốc càng nặng nề hơn, An Khê bị động đón nhận sự mãnh liệt cùng nhiệt độ của đôi môi anh, hai đôi môi quấn quýt tạo ra tia lửa kịch liệt.
"Giang Triều." An Khê nhắm mắt lại vô thức khẽ gọi, tựa như một con thú nhỏ mới ra đời đang phát ra tiếng nức nở.
Cổ họng cô bây giờ hơi khàn, cả người đều đỏ ửng. Đầu lưỡi Giang Triều dường như sắp tiến vào trong cổ họng cô, An Khê cảm giác ngay tức khắc sẽ chết vì khó thở.
Nhưng ngay sau đó cô lại sống lại, càng cảm nhận rõ ràng môi anh, sự tàn sát bừa bãi của đầu lưỡi anh hơn.
Nụ hôn tối nay không giống với mỗi một lần hôn trong quá khứ, giữa môi lưỡi lẫn chút mùi tanh, Giang Triều dường như đang nhẫn nại, sau mỗi một lần nhẫn nại sẽ đón nhận được sự trả thù điên cuồng hơn của anh.
"An An ơi." Sau khi Giang Triều ngậm cả đầu lưỡi An Khê vào trong miệng, quanh mắt đã nổi tơ máu. Anh trực tiếp ôm cô dậy, đi đến bên giường.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là món ăn nhẹ khai vị trước khi lên thức ăn, đồ ăn chính mới bắt đầu bây giờ. Cô có hơi căng thẳng nắm lấy quần áo anh, trái tim đập mạnh như sấm đánh.
Tâm trạng trong đêm càng lắng xuống không rõ ràng, tầng mây dần dần di chuyển, che khuất mất một chút ánh trăng cuối cùng, lần này đến ánh trăng cũng không rọi vào cửa sổ được.
Tiếng thở dốc dồn dập trong phòng bị tiếng gió lạnh gào thét khuấy đảo phá tan.
"Giang Triều...đừng mà...đau..."
"An An... An An..."
Đêm tối che khuất bóng dáng giao nhau của hai người, lại không che được tiếng gầm nhẹ của đàn ông, cùng tiếng khóc liên tục của người con gái.
Lúc Giang Tiểu Mai đi tiểu đêm, khi đi qua cửa sổ phòng anh trai cô ấy, sau khi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề ở bên trong, không kìm được đỏ mặt. Sự tò mò đối với việc nam nữ khiến cho cô ấy đứng tại chỗ nghe một lát. Sau vài phút, cô ấy mới vội vã chuồn về phòng mình.
Nếu bị anh trai biết cô ấy dám nghe lén nơi góc tường, vậy chắc sẽ trực tiếp bị đánh gẫy chân mất.
Nói chứ cô cũng từng nghe lén ở góc tường của anh cả cô ấy, anh cả cô thật đáng thương, trên giường đều bị Dương Ngọc Liên mắng vô dụng.
Nếp nhà không thịnh vượng! Giang Tiểu Mai hiểu biết lắc lắc đầu.
Nhưng suy nghĩ trong đầu cô ấy đã thay đổi, chị An Khê còn đáng thương hơn anh cả cô, bị anh hai cô giày vò thảm như vậy, giọng cũng khóc khàn rồi! Cô ấy nghe xong cũng cảm thấy đau lòng. anh cô vậy mà lại thờ ơ, một chút không biết yêu thương người ta.
Nếu chồng tương lai của cô ấy cũng giống anh cô, vậy cô mới chẳng làm đâu! Đảm bảo ngày thứ hai đã chạy về nhà mình rồi.
Giang Tiểu Mai nhanh chóng ngủ thiếp đi, mà tiếng vang ở một nơi khác trong lúc nhất thời vẫn chưa dừng lại.
Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, khi An Khê tỉnh ngủ là bị ánh mặt trời đánh thức, hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời có độ ấm, xua tan đi cái lạnh nhiều rồi.
An Khê trốn trong chăn, trần trụi cả người. Vị trí bên cạnh đã trống không, vươn tay thử nhiệt dộ, sớm đã lạnh lẽo, chắc Giang Triều đã dậy từ sớm rồi.
An Khê có chút buồn bã xoay người, cả người đau nhức không thôi, tựa như ngày thứ hai sau khi chạy xong tám trăm mét, eo đau lưng đau, bắp đùi cũng sưng đau vô cùng.
Cảm giác đau nhức trên người làm cho cô nhớ lại một chút tối qua, toàn thân run rẩy một phen. Cô cắn răng vùi đầu vào trong chăn, Giang Triều thực sự quá đáng, rõ ràng đã đồng ý với cô rằng sẽ nhẹ một chút, lại chẳng để tâm cô là lần đầu tiên chút nào, đâm lung tung còn không nói, còn cứ bắt cô phải nói những lời thẹn thùng.
Quả nhiên đàn ông đều là cùng một vẻ, lời nói trên giường không thể tin được.
Cô cảm thấy cô phải dưỡng sức nửa tháng mới có thể dưỡng tinh thần lại, khoảng thời gian này còn để Giang Triều đụng vào cô, cô sẽ chẳng mang họ An nữa. An Khê nghiêm mặt, trên mặt cô đầy vẻ bất mãn.
Nhưng đôi khi mọi chuyện không thể thay đổi theo mong muốn cá nhân của cô, cô rất nhanh đã hiểu sâu sắc về những lời này có ý gì, cũng có thể trả giá lớn vì điều này.
An Khê tùy tiện nhặt quần áo ở trên giường lên, không tình nguyện mặc lên người. Sột soạt gần mười phút mới mặc được quần áo vào. Sau vài tiếng dề dà, mới ngượng ngùng đi ra ngoài.
Đa phần người nhà họ Giang đã đi rồi, trong viện trống không, chỉ có người nhàn rỗi như cô có thể không cần nhìn thời gian, tự do lựa chọn lúc nào tới trạm y tế cũng được. Trước khi xuyên tới, lúc làm việc ở bệnh viện có thể mệt như chó, nào có thoải mái như bây giờ.
An Khê là người không mang chí lớn, mong muốn lớn nhất của cô là sống tốt cuộc sống của mình. Thôn Tam Thủy trước đây không có cảm giác thuộc về, cô vẫn coi mình là người ngoài như cũ, mãi cho tới khi thực sự ở bên nhau với Giang Triều, mới chính thức coi mình thành một phần của nhà họ Giang.
"Anh Triều, anh đã quay lại rồi, hai ngày nay không gặp các anh em nhớ anh chết mất." Cẩu Đản muốn cho Giang Triều một cái ôm mạnh mẽ, lại bị Giang Triều né tránh.
Thằng nhóc này thật sự ngày càng kinh tởm, Giang Triều chặn hai tay Cẩu Đản lại, xoay người vặn vẹo.
Cẩu Đản phát ra tiếng kêu như heo bị giết: "A! Anh anh anh, em sai rồi."
Giang Triều đưa người lên phía trước, Cẩu Đản linh hoạt tránh khỏi sự ghìm giữ của anh, cậu ta lắc hai tay, bất mãn nói: "Anh Triều, anh thay đổi rồi, chắc chắn có vợ rồi thì quên đi những người anh em này, thật đúng là em đã nhìn nhầm người.
"Vợ anh là châu báu, cậu là chó, có thể so sánh à?" Giang Triều cười mắng cậu ta một câu.
Cẩu Đản cũng không giận, mọi người là anh em bao năm nay, ai mà chưa lợi dụng vài câu. Dù sao cậu ta cũng tên Cẩu Đản, chó thì chó đi!
Cậu ta sờ tới bên người Giang Triều, len lén hỏi han: "Anh, anh là người đầu tiên tạm biệt tay trái trong số anh em. Có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm cho anh em được không?"
Giang Triều híp mắt: "Kinh nghiệm à! Hỏi anh vô dụng, tự mình tìm vợ thử đi!"
Bản thân Giang Triều còn muốn tìm người để hỏi kinh nghiệm đây! Tối hôm qua hình như anh có hơi phóng túng. Anh cũng không nghĩ, dục vọng bị đè nén lâu dài, hễ tìm được lỗ hổng phát tiết, sẽ tựa đổ nhào như nước lũ bị chặn lại, thứ khí thế ấy đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi kiểm soát của anh.
Nhớ tới dáng vẻ khóc lóc như người được làm từ nước của cô gái nhỏ, Giang Triều không khỏi căng thẳng trong bụng.
Không thể nhàn rỗi, chỉ cần nhàn rỗi, anh sẽ không nhịn được mà nhớ cô,
nghĩ xem bây giờ cô đang làm gì, cơ thể có chịu được không, có cũng nhớ anh hay không.
Lần đầu tiên anh thấy thời gian ban ngày lại trôi qua khó khăn đến thế.
Đồng chí chó độc thân vạn năm Cẩu Cẩu xoa xoa đầu, vẻ mặt nhộn nhạo của Giang Triều khiến cậu ta hâm mộ xen lẫn chua xót.
Lại bị ép nhồi cơm chó, mệt mỏi không tả nổi.
An Khê duỗi lưng, ánh mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại chuyển động chiếc bút máy trong tay, cả người lộ vẻ lười biếng. Đôi mắt ấy ẩn giấu sự quyến rũ vô cùng, giữa sự chuyển động của sóng mắt còn xuất hiện một vẻ xinh đẹp,
Trái cây tươi mới đã chuyển thành màu hồng, bắt đầu có những nét nữ tính đặc biệt. Một đêm có thể làm cho một người từ thiếu nữ hoàn toàn lột xác thành một người phụ nữ.
"Cha mẹ ơi, con ở đây đã có gia đình, người đàn ông con yêu cũng yêu con, còn rất biết yêu thương người khác, hai người yên tâm! Con sẽ sống thật hạnh phúc." Chiếc bút của An Khê không ngừng động đậy, một hàng chữ nhỏ tinh tế nhanh chóng xuất hiện dưới đầu bút.
Cô ôm mặt, có chút dở khóc dở cười. Không có người con gái khiến họ nhọc lòng đây, cuộc sống của bọn họ có thể trôi qua thoải mái hơn chút, khi không có việc gì có thể đi du lịch, đi bộ, thật tốt.
An Khê cất bản ghi chép đi, trên mặt còn nở nụ cười, sau đó lại bắt đầu một lần chép sách.
An Khê ngồi trong trạm y tế, ở xa xa có thể nghe thấy tiếng kêu gào. Tiếng kêu thảm thiết, chạy tới phía này, chiếc bút chì trên tay cô bị giật mình đứt gãy.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một bóng dáng vọt vào trong trạm y tế, dáng vẻ lòng bàn chân nhanh như xuất hiện gió khiến An Khê líu lưỡi không thôi.
Nhìn kỹ người kia chính là thím Lục.
"An Khê ơi, Lục Tử nhà thím không khỏe, xin cháu đi khám cho nó đi!" Dáng vẻ thím Lục điên cuồng hoảng loạn, vừa tới đã kéo lấy tay cô, muốn lôi cô ra ngoài.
Trên mặt An Khê lộ vẻ lạnh lùng, tránh khỏi tay thím Lục.