"Hôm qua trên đường về tôi thế mà lại nhìn thấy lễ vật cưới hỏi của nhà ông Đại Hữu chất đầy một xe bò đấy, những rương gỗ lim đỏ đó giống như là mới làm vậy, cao chừng nửa người lớn. Hai chiếc chăn bông thật dày, những cái này là những món lớn thôi, còn có không biết bao nhiêu là món nhỏ nữa. Vẫn nói điều kiện nhà ông Đại Hữu rất có của ăn của để thật không sai mà, lễ vật hỏi cưới như thế kia đã có thể khiến cho không ít nhà có điều kiện kém chút táng gia bại sản rồi! Cô thanh niên trí thức kia thật sự rất may mắn."
Mấy người phụ huynh ngồi lê đôi mách với nhau ở cạnh cái giếng trong hợp tác xã, vừa tám chuyện vừa rửa ráy, ai nấy đều cảm thấy ghen tị, một người khác lại nói: "Trong chuyện này cũng không biết là ai may mắn đâu, lễ vật hỏi cưới nhà Đại Hữu đưa ra cuối cùng không phải vẫn quay về nhà ông ấy sao, hơn nữa đâu phải mọi người không biết là mấy ngày trước cô thanh niên trí thức đấy có một người họ hàng vừa giàu có vừa hào phóng xuất hiện sao?"
"Chỗ đồ cưới kia cũng không phải là không phong phú, hơn nữa nửa tháng trước tôi đã nhìn qua rồi, người con dâu mới của nhà này cũng đã tự chuẩn bị đồ cưới cho bản thân rồi, tôi đoán chắc là những gì mà cô ấy có cũng không ít đâu, chỗ đồ cưới ấy nếu mà tính tổng lại ấy à, thì chắc phải lớn lắm chứ đùa. Tính lại như thế, nhà ông Đại Hữu chẳng tổn thất gì đâu, chẳng những có được một cô con dâu, lại còn có đồ cưới của cô ấy, kiếm được rất nhiều là đằng khác ấy chứ."
Trong giọng nói của người phụ nữ ấy biết bao nhiêu là sự hâm mộ, ban đầu ai mà tưởng tượng được chứ, một cô thanh niên trí thức cái gì cũng không có đến cuối cùng lại là một kho báu luôn. Ai cưới được cô, chỉ bằng những đồ cưới kia của cô cũng đã có thể ăn không ngồi rồi trong mấy năm rồi.
"Chẳng qua là người họ hàng kia của cô ấy là sao thế nhỉ, cô gái nhỏ kia không phải là đến từ Bắc Kinh sao? Sao lại còn có cả họ hàng ở huyện Dương Thụ Lâm chúng ta thế? Nếu như không phải là họ hàng thân thích có quan hệ ruột thịt, ai lại chịu tốn một số tiền lớn như thế này đây."
"Chuyện này tôi đã từng nghe con dâu nhà bác sĩ Hoàng kể rồi, vị họ hàng kia của An Khê nghe nói là chủ tịch hội phụ nữ của huyện chúng ta đấy, ba người ta lại còn là chủ tịch huyện cơ. Người con dâu đó kể là đợt trước không phải là bác sĩ Hoàng có dẫn cô thanh niên trí thức lên huyện để đi học sao. Cũng đúng vào lúc đó, chủ tịch huyện bị bệnh gì đó rất nặng, nghe nói bệnh kia những bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện huyện cũng không thể chữa được, cuối cùng cô thanh niên trí thức lại có thể chữa được. Vị họ hàng này cũng không phải bình thường đâu, có lẽ người ta là vì nhận ơn tình này cho nên mới đối xử với cô ấy tốt thế đấy."
"Người này thực sự lợi hại đến thế sao, bệnh mà những bác sĩ trong huyện cũng không chữa được mà cô ấy lại chữa được." Người phụ nữ đang hái rau cũng há hốc miệng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng không khỏi cảm thán một trận, cô thanh niên trí thức này muốn phát triển thật đúng là rất dễ dàng rồi! Phải biết là bác sĩ Hoàng chịu khó chịu khổ ở thôn Tam Thủy này mười năm mới có được một cơ hội đi lên, cho nên mới nói, trong nhà có ô dù không cũng rất quan trọng đấy!"
"Còn không phải à! Cô nhìn trước kia đi, nếu bị cảm bị sốt gì đó, không phải người ta vẫn kê thuốc miễn phí cho cô sao? Bây giờ thì hay rồi, bệnh thì vẫn sẽ khám cho cô, nhưng nếu hỏi có thuốc không? Chỉ có thuốc tây thôi, chính cô phải bỏ tiền ra mua, nếu như không ngại tiền thuốc đắt thì mua đi. Nhưng mà ai lại không ngại đắt chứ? Tình cảm có tốt thì sao chứ, có tiền thì hãy tới! Cô vẫn chẳng thể nói người ta không đúng, dù sao trước kia lúc bác sĩ Hoàng còn làm, không phải là cũng như thế này hay sao? Vốn còn cho là cô thanh niên trí thức kia thay ông ta, phòng y tế cũng được dùng rồi, chúng ta cũng sẽ có được chút lợi ích trong đó."
"Nếu không phải là bởi vì mẹ Lục Tử lúc nào cũng mở cái miệng thúi nói lời bậy bạ, người ta có thể không chịu gặp người như bây giờ sao? Hơn nữa bệnh của Lục Tử nhà bà ta còn chưa có khỏi hẳn đâu, nếu là tôi tôi đã nhanh nhảu nịnh nọt lấy lòng cô ấy rồi, tôi trước giờ chưa từng thấy người nào thiếu đầu óc như thế này, thật là, không lẽ coi những việc tốt người ta làm là đương nhiên sao?"
Cũng may thím Lục không có ở đây, nếu như bà ta ở đây có lẽ sẽ tức đến phát bệnh mất thôi, chuyện này đúng là do bà ta truyền ra ngoài, nhưng những lời dèm pha này cũng đâu phải bắt nguồn từ bà ta. Sau này khi An Khê ngừng cung cấp thuốc bà ta mới đổi sắc mặt.
Giang Thúy Thúy ở bên cạnh nghe thấy những lời này, trên mặt không khỏi đau rát. Củ cải trắng trên tay cô ta cũng bị cô ta bóp cho nát bét.
"Thúy Thúy, cô làm gì vậy hả! Sao tự dưng lại làm hỏng đồ chứ."
Giang Thúy Thúy hồi thần lại, trợn mắt nhìn người phụ nữ đó một cái, sau đó ném đồ trong tay xuống chậu rồi chạy. Trên mặt người phụ nữ đó xuất hiện nét tức giận: "Cái cô Giang Thúy Thúy này, gần đây càng ngày càng chẳng ra sao, nói cô ta một câu lại thành tôi chả ra sao mà."
Sau khi Giang Thúy Thúy chạy vào phòng ăn, cô ta kéo tay Giang Thiểu Mai, cô ấy đang quét nhà, bị Giang Thúy Thúy kéo một cái, cây chổi cũng rớt mất, Giang Tiểu Mai mở to mắt, hỏi cô ta: "Chị Thúy Thúy, sao vậy?"
"Tiểu Mai, em đi ra đây với chị một chút." Nói dứt lời cô ta đã kéo Giang Tiểu Mai xông ra ngoài.
Đến một chỗ không người, cô ta mới lên tiếng: "Tiểu Mai, em không biết cái cô An Khê kia là người xấu sao? Em không thể để cho cô ta gả cho anh trai em được, nếu không cả nhà các em sẽ vì cô ta lừa dối mà chịu tổn thất đấy, anh Giang Triều cũng sẽ bởi vì thế mà đau khổ không chịu nổi đâu."
Trước kia cũng là bởi vì Điền Khê không chào hỏi một tiếng đã đi Bắc Kinh khiến cho cả nhà họ Giang bị người cả thôn cười nhạo, anh Giang Triều vốn là có thể có được những sự lựa chọn tốt hơn, thế nhưng lại bị Điền Khê kia phá hủy hoàn toàn. Vốn cho rằng An Khê này và Điền Khê kia không giống nhau, thế nhưng hai người vậy mà lại đều bỉ ổi như nhau, trăm phương ngàn kế muốn gả cho anh Giang Triều, cuối cùng không phải vẫn lòi ra cái bản mặt xấu xa này hay sao.
Giang Tiểu Mai có chút không nhịn được mà hất ta cô ta ra, cô ấy cảm thấy gần đây Giang Thúy Thúy có hơi điên khùng, rõ ràng trước kia cô ta không như thế này, sao mà tự nhiên lại trở nên chanh chua cay nghiệt như thế cơ chứ: "Chị Thúy Thúy, em biết chị thích anh trai em, cho nên không thể chấp nhận được sự thật anh trai em đi cưới người phụ nữ khác, thế nhưng chuyện này cũng đã được định rồi, chị cảm thấy em có thể thay đổi được gì sao? Hơn nữa chị An Khe cũng không xấu xa như chị nói đâu, em cảm thấy chị ấy vô cùng tốt, ban đầu lúc ở nhà em chị ấy còn thường xuyên giúp em giặt quần áo, làm việc nhà nữa. Chuyện này mà rơi trên người chị dâu lớn của em thì còn lâu mới có. Được rồi, em về làm việc tiếp đây, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, cõi đời này còn rất nhiều đàn ông, chị cũng đừng trồng cây si mãi ở trước anh trai em nữa."
Giang Tiểu Mai tỏ ra vô cùng trưởng thành mà lắc cái đầu một cái. Sau khi cô ấy nói xong thì vội vã chạy mất. Giang Thúy Thúy nhìn theo bóng lưng của cô áy, trong lòng vẫn rất không cam lòng. Cô ta cắn răng, cuối cùng cũng biến mất ở trong góc.
Trên sân cỏ gần đó, một đám người đang xúc cỏ, một mảnh đồng cỏ rộng lớn bị bọn họ san phẳng hơn nửa, một lửa là cỏ khô héo úa, một nửa là đất đai đang phơi mình ra. Những mảng cỏ bị xúc đi này sẽ được chở đến khu ruộng trồng hoa màu, rải đều lên trên, đây là cách chăm bón hoa màu dễ dàng nhất.
Làm công cho tới trưa, lúc nghỉ ngơi đôi chút, rất nhiều người tùy tiện ngồi xuống dưới đất, đám cỏ đều được đặt ở bên cạnh, Cẩu Đản đưa bình nước cho Giang Triều, anh hỏi: "Anh, anh đang làm gì vậy?"
Giang Triều cũng không nhận lấy bình nước mà tiếp tục động tác trên tay, một tay anh cầm lấy một miếng gỗ bằng cỡ chừng một bàn tay, một tay anh cầm thanh sắt đục đẽo. Bàn tay Giang Triều chuyện động linh hoạt, từng chút mạt gỗ rơi xuống đầu gối của anh, rơi trên đất, một đôi mắt linh động dần dần thành hình dưới đôi tay anh.
Anh chuyên chú với động tác ở trên tay, không ngẩng đầu: "Không biết dùng mắt nhìn sao?"
"Em chỉ đang hỏi anh sao lại tốn thời gian làm ba cái này làm gì, rảnh rỗi không có gì làm sao, có điều đôi mắt này anh khắc thực sự là rất đẹp ấy, giống như thật luôn."
Giang Triều không đáp lại cậu ta, Cẩu Đản cũng không hứng thú nữa, buồn chán đi sang một bên. Cho đến khi cặp mắt đáng yêu linh động kia dần thành hình, Giang Triều không nhịn được mà nhớ lại lần đầu đưa An Khê lên núi, nhớ lại cảnh tượng cô trợn tròn đôi mắt đối mặt với con sóc, khung cảnh ấy như vẫn còn đang rành rành trước mắt anh, suy nghĩ như thế khiến cho nụ cười trên khuôn mặt anh càng thêm sâu sắc.
Hai ngày sau, An Khê ngồi trước mặt bàn, trên bàn có đặt một bức tượng gỗ nhỏ, bức tượng có hình dạng một con sóc nhỏ. Mặc dù lần trước bị đám nhóc con kia bắt nạt rất thảm, thế nhưng không thể không nói bề ngoài của bọn chúng thực sự rất đáng yêu, khiến cho cô không thể nảy sinh chút chán ghét nào. Nhất là cặp mắt được khắc rất sinh động kia, cô luôn cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy cặp mắt này ở đâu rồi.
Cô dựa đầu lên bàn, mặt đối mặt với bức tượng gỗ con sóc nhỏ, nếu như có một người nào đó ở đây, họ sẽ thấy rõ mức độ tương tự của hai đôi mắt này cao đến mức nào, vừa linh động lại vừa mang chút thật thà, vô cùng giống.
An Khê không ngờ Giang Triều lại có thể khắc ra được một con vật nhỏ đáng yêu tinh xảo như thế này. Sáng nay lúc trời vừa mới hửng sáng, cô nhận được thứ này từ tay anh, sau khi hai người nói chuyện với nhau vài câu đơn giản, anh đã vội vã đi mất, thế nhưng nét nhộn nhạo trên khuôn mặt anh lại không thể giấu được. Cô cảm thấy xấu hổ, đồng thời lại không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc, cô vẫn cho rằng anh đối với cô mà nói chỉ là không ghét thôi, tuyệt đối không thể nói đến thích được. Bây giờ đối với tâm tư của anh, cô thực sự không đoán ra được.
Giang Thúy Thúy đứng ở chỗ cạnh cửa phòng y tế, cũng không thèm chào hỏi một tiếng nào đã trực tiếp đi vào. An Khê đang nghịch tượng gỗ trong tay, thời điểm nhìn thấy tượng gỗ này, trên mặt cô ta không nhịn được đen lại, cô ta nhận ra bức tượng gỗ này có điểm tương tự với tượng gỗ mà trước đây Giang Tiểu Mai từng nhõng nhẽo đòi Giang Triều làm cho mình một cái, cô ấy từng khoe khoang trước mặt cô ta không biết bao nhiêu lần, làm cho cô ta vô cùng hâm mộ, cho nên ấn tượng mới sâu sắc như thế.
"Tôi thực sự chưa từng thấy người đàn bà nào dối trá như cô vậy đấy, bên ngoài thì nói một đàng, sau lưng lại làm một nẻo. Cô biết rõ tôi và anh Giang Triều tâm đầu ý hợp, một lòng thương nhau, tại sao còn muốn chen vào chuyện tình cảm giữa hai chúng tôi. Ban đầu tôi còn ngây thơ tin vào những lời hoang đường của cô, nói cái gì mà sẽ không dính dáng đến chúng tôi. Làm kẻ thứ ba chen vào chuyện tình cảm của người khác, sao cô lại hèn hạ như thế chứ, vì gả cho một người đàn ông không thích mình mà không từ một thủ đoạn nào!" Khí thế trên khuôn mặt của Giang Thúy Thúy dâng cao, trên thực tế cô ta có chút chột dạ.
Thấy An Khê không phản bác mình, Giang Thúy Thúy càng to gan hơn, nhìn thấy dáng vẻ kia của cô thì hẳn là cô không biết anh Giang Triều thích cô đâu, cho nên cô ta có thể bịa ra chuyện qua lại giữa hai người không chút kiêng dè nào, mục đích chính của cô ta là dọa lui An Khê, khiến cho cô chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này.
"Vậy thì sao? Cô tới đây là để chất vấn, hỏi tội tôi à?" An Khê cười.
"Tôi và anh Giang Triều đã sớm hẹn nhau đến đầu năm tới sẽ kết hôn rồi, nếu không phải là do cô đột nhiên chen vào giữa, giờ người anh ấy nên cưới sẽ là tôi. Nếu như cô biết điều một chút, nên từ bỏ cuộc hôn nhân này đi, đừng cố cầm tù một người không yêu cô. Cô cho rằng tại sao tôi lại nói những lời này với cô, tôi đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô mà thôi, gả cho một người không thương mình, cô sẽ chẳng nhận được gì cả, anh Giang Triều sẽ còn vì vậy mà oán hận cô. Cho nên rốt cuộc là cô đang mong muốn điều gì cơ chứ?"
Nghe thấy những lời nói đau lòng lần này của Giang Thúy Thúy, An Khê không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác giống như là đang quan sát một gã hề diễn xuất không ngừng vậy. Đối với độ dày da mặt của Giang Thúy Thúy, cô cảm thấy mình đã đánh giá cô ta quá thấp rồi, quả nhiên là diễn viên chính sống lại, diễn xuất vô cùng tuyệt vời, một phen tình cảm thắm thiết này, nếu như là người nào không biết chuyện, thực sự là sẽ thông cảm cho cô ta đấy!
Trong đôi mắt của An Khê tràn ngập sự chế nhạo: "Tôi ấy à! Chẳng mong muốn cái gì cả, chỉ cần là chuyện có thể khiến cho cô đau khổ ngàn lần thì tôi đều nguyện ý đi làm hết. Ban đầu tôi đúng là đã từng nói sẽ không chen vào chuyện tình giữa hai người, thế nhưng điều kiện tiên quyết là cô không có chọc đến tôi. Cục diện đến mức như ngày hôm nay, trong lòng cô so với bất cứ ai cũng sẽ hiểu hơn chứ nhỉ, Giang Triều sẽ lấy tôi, đây là chuyện mà cô không thể ngờ tới phải không! Có thể bắt tay với Lại Tử Đầu, cô quả thực rất có tài đấy, có điều thật sự xin lỗi nha, tất cả mọi chuyện vậy mà lại không xảy ra theo như mong muốn của cô. Cô nói xem sao mọi chuyện lại trùng hợp như thế chứ, đúng lúc trùng hợp Giang Triều lại xuất hiện ở địa điểm đó."
"Tôi còn tưởng rằng cô đã sớm không còn ưa gì anh ấy nữa, muốn nhân cơ hội này mà đá văng anh ấy đi, thì ra cô lại vẫn còn để ý tới anh ấy như vậy! Cô nói xem, nếu như tôi nói hết những chuyện tốt mà cô đã làm cho Giang Triều biết, cô cảm thấy anh ấy có còn thích cô hay không? Thích một người phụ nữ tính kế mình. A! Chẳng lẽ cô thực sự cảm thấy có thể khiến cho những chuyện xấu xa mình đã làm thần không biết quỷ không hay hay sao?"
Con ngươi của Giang Thúy Thúy co rút lại một cái, gò má vốn dĩ đỏ thẫm của cô ta trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, bên trong còn loáng thoáng chút sợ hãi, cô ta cố gắng vớt vát lại chút khí thế: "Cô đang nói bậy nói bạ gì đó, cô tự mình làm những chuyện không biết liêm sỉ kia, hiện tại lại muốn đổ hết lên đầu tôi hay sao, cô cho rằng anh Giang Triều sẽ tin tưởng những lời quỷ quyệt mà cô nói à, đừng có nằm mơ!"
"Thế à! Giang Triều có tin hay không thì là chuyện của anh ấy, còn có nói ra hay không thì là chuyện của tôi. À! Trời lạnh như thế này sao cô lại chảy nhiều mồ hôi thế, không phải thực sự bị tôi đoán trúng rồi chứ, nếu không cô đang chột dạ cái gì hả?" An Khê nháy mắt một cái, vô tình cười cười.
Đáy lòng của Giang Thúy Thúy cũng phát run cả lên, chỉ thấy sau khi cô ta trợn mắt nhìn An Khê một cái thì chạy thật nhanh ra ngoài, ngay cả mục đích ban đầu khi tới đây cũng quên mất.
Nhìn thấy Giang Thúy Thúy ban đầu đến đây với khí thế hung hăng, hiện tại lại ảo não rời đi, trong lòng An Khê vô cùng sảng khoái, cùng lúc đó, cô nhìn tượng gỗ hình con sóc trên bàn. Trong lòng lại đột nhiên phát giận, vốn là muốn nhặt lên ném đi, nhưng cầm vào trong tay rồi lại nhịn được.
Giang Triều, Thúy Thúy nhà anh thực sự là tốt đẹp đấy.