Tam Thủy là một thôn trang nhỏ, cho dù chỉ ném một hạt gạo đều có thể nháo đến mọi người đều biết, huống chi là một người xa lạ đi tới đây, càng làm người trong thôn nảy sinh lòng hiếu kỳ.
"Này Giang Triều, cô gái đó là người ở đâu, tới chỗ chúng ta làm gì?"
"Là trí thức trẻ đến từ thành phố", Giang Triều đem thân lúa trong tay cột lại, nhanh nhẹn dùng lưỡi hái cắt một đường xuống dưới, không tốn đến ba giây.
"Khó trách lại có bộ dáng trắng nõn sạch sẽ, thì ra là ăn gạo trong thành phố lớn lên."
Giang Triều ngừng tay một lát, ánh mắt không tự chủ liếc sang hướng An Khê đang ngồi. Đầu của tiểu trí thức ghé vào đầu gối, cực kỳ yên tĩnh, giống như người trong tranh, cùng ruộng lúa phía sau cô hòa lại làm một.
"Anh, nhìn cái gì mê mẫn dữ vậy", người trẻ tuổi bên cạnh dùng bả vai huých Giang Triều một cái.
"Còn đứng đây nhiều lời như vậy, vừa vặn phía sau thôn có một cống nước thối không ai đào, dù sao tinh lực cậu cũng tốt, công việc này liền giao cho cậu.
Mặt người thanh niên trong nháy mắt trở nên suy sụp, ngượng ngùng đi qua một bên, cách xa Giang Triều một chút.
Giang Triều là đại đội trưởng đội sản xuất trong thôn bọn họ, công tác sản xuất hàng ngày đều do hắn tổng quản lý và phân công. Giang Triều có thể trẻ tuổi như vậy đã lên làm đội trưởng đội sản xuất, còn không phải bởi vì ba của hắn là Bí thư Chi bộ thôn hay sao.
Nhưng người trẻ tuổi như Giang Triều làm việc xác thật đều ổn thỏa, hắn lại là người dày dặn kinh nghiệm, chưa kể đầu óc còn linh hoạt. Thế nên mọi người đều rất tin tưởng, bầu hắn làm đại đội trưởng đội sản xuất. . Truyện Mỹ Thực
Sắc trời dần dần trầm xuống, ánh trăng sáng treo thật cao ở trên trời, An Khê thấy mọi người bên kia thu dọn đồ đạc kết thúc công việc mới nhanh chóng đứng dậy. Cô xen lẫn vào trong đám người, sự nhiệt tình của bọn họ làm cô có chút không chịu nỗi.
Tính tình của An Khê vốn dĩ luôn trầm mặc, ăn nói có chút vụng về, lại không biết cách làm người khác vui vẻ, may mắn cô là con một trong nhà, ngày thường đều được ba mẹ yêu thương.
An Khê không có nhiều bạn bè, tính tình lại thuộc kiểu "biết đủ là vui", cũng may cuộc sống của cô trôi qua suông sẻ, bình yên.
Sau một ngày dài lao động, người người từ từ rời đi, An Khê mới thở một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng trên đường chỉ còn lại An Khê và Giang Triều, hai người hướng nhà của Bí thư Chi bộ thôn mà đi.
Một người đi trước, một người đi sau, cách xa nhau hai bước. An Khê đi đường mà trong lòng buồn bực, không có lời gì để nói. Còn Giang Triều đi đằng trước, bước chân thả chậm lại không ít.
An Khê chỉ lo nhìn đường, không chú ý Giang Triều đã ngừng lại, vô tình đụng vào người hắn.
"Thực xin lỗi", cô vội vàng lùi lại một bước, vì nói chuyện quá nhanh nên có chút cà lăm.
"Đến nơi rồi", giọng nói của Giang Triều bình thản, nghe không ra ẩn ý gì, nhưng bả vai hắn lại run nhẹ một chút.
Trời quá tối, An Khê không thấy rõ vẻ mặt của hắn ra sao. Chỉ có điều, khẩn trương trong lòng cô rốt cuộc cũng buông xuống, ít nhất đêm tối có thể che giấu sự bối rối của cô.
Phòng ốc trong nhà của Bí thư Chi bộ thôn so với những gia đình khác trong thôn Tam Thủy có vẻ giàu có hơn một chút. Trên đoạn đường này, cô nhìn thấy phần lớn đều là nhà làm bằng gỗ, chỉ có duy nhất nhà của Bí thư Chi bộ thôn là dùng gạch để xây.
"Anh Giang Triều", còn chưa bước vào cửa, An Khê liền nghe được sau lưng có một giọng nữ trong trẻo truyền đến. Chủ nhân của âm thanh đó xuất hiện, chắn trước mặt Giang Triều, lanh lẹ nói, "Anh Giang Triều, cô ấy là ai?"
Mượn ánh trắng yếu ớt, An Khê miễn cưỡng có thể thấy rõ đại khái hình dáng khuôn mặt thiếu nữ. Cô đặc biệt mẫn cảm với tình ý của người khác, nên có thể cảm nhận được địch ý từ thiếu nữ đứng trước mặt, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng An Khê vẫn nhận ra.
An Khê khẽ nhấp môi, rõ ràng hai người mới gặp mặt lần đầu, cô không biết địch ý của thiếu nữ từ đâu mà tới.
"Thúy Thúy, cô ấy là trí thức trẻ được phân công tới đây, mới vừa đến ngày hôm nay, anh dẫn cô ấy đi gặp Bí thư Chi bộ để ông sắp xếp chỗ ở."
Biểu tình trên mặt thiếu nữ ngưng lại, bất quá chỉ trong có nháy mắt, tuy vậy cũng đủ làm An Khê cảm nhận được sự ác ý. Sau lưng cô phát lạnh, giống như bị một con rắn độc theo dõi.
"Xin chào, tôi là Giang Thúy Thúy." Giang Thúy Thúy thoải mái cười lớn.
An Khê giống như bị sét đánh, sững sờ đứng run sợ tại chỗ
—— Giang Thúy Thúy.
—— Giang Triều.
—— Điền Khê.
Khuya hôm trước trong lúc thức đêm, An Khê có đọc một nửa cuốn tiểu thuyết, nội dung bên trong là nữ chính sống lại quyết tâm làm giàu, nam nữ chính cũng tên Giang Triều và Giang Thúy Thúy, còn Điền Khê là nữ phụ ác độc số một trong truyện. Vấn đề ở đây chính là, thân thể này trước khi đổi sang họ của cha dượng, đúng lúc gọi là Điền Khê.