Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng
Lâm Hỉ Hỉ gọi điện cho ta, nàng nói muốn ta bồi nàng đi dạo phố. Ta ở ngoài miệng thì đáp ứng, trong lòng thì lại thấy phiền muốn chết. Đa số nam nhân đều giống ta thôi, trong lòng chúng ta đều phi thường chán ghét bồi nữ nhân đi dạo phố, nhưng lại không thể không tỏ ra ta đây rất nho nhã lễ độ, đưa ra cánh tay cho các nàng khoát, kiên trì bồi các nàng đến cuối cùng.
Ta đúng hẹn mà đi tới địa điểm đã hẹn Lâm Hỉ Hỉ, đó là một quán trà sữa mới mở, Lâm Hỉ Hỉ vẫn muốn một lần đến đây nếm thử xem sao.
Lâm Hỉ Hỉ thích uống trà sữa vô cùng, thời điểm ta bước vào, liền thấy nàng đang ngồi bàn bên trái ngay cạnh cửa sổ, một tay cầm ly trà sữa hút, một tay hướng về phía ta ngoắc ngoắc. Ta đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng cười cười nói: “Ngươi uống gì?’
Ta nghĩ nghĩ, liền nói gì cũng được.
Lâm Hỉ Hỉ trước kia là bạn học cao trung cùng ta, ta với nàng quen biết là do cùng học chung lớp văn học. Vốn là ta muốn vào lớp khoa học tự nhiên, chính là mẹ của ta sống chết bắt ta phải học lớp văn, ta đành phải nghe theo mẹ thi vào lớp văn học. Lúc đó, khi ta chuẩn bị bước vào lớp văn đã được phân phối, Lâm Hỉ Hỉ liền từ trong lớp chạy vọt ra, vô cùng chuẩn xác đâm sầm vào ngực ta. Lúc đó ta còn ôm trong ngực một đống sách cao hơn cả đầu. Cho nên ta không biết người đụng phải ta là ai. Thời điểm Lâm Hỉ Hỉ đụng phải ta lực đạo tuy không nặng nhưng cũng không phải nhẹ, ta bị nàng đụng lảo đảo lui về sau vài bước, sách trên tay cũng rơi hết xuống đất. Ta há hốc mồm phun ra một câu “thao”, thật có xúc động muốn đánh người, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Lâm Hỉ Hỉ vẻ mặt hoảng hốt, cơn tức của ta lập tức xẹp xuống. Nàng vội vàng cùng ta giải thích, rồi giúp ta nhặt lại sách, còn mua đồ uống mời ta để xin lỗi. Ta liền cảm thấy cô gái này thật tốt, sau đó ta liền theo đuổi nàng. Mới đầu nàng còn ngượng ngùng từ chối ta. Nhưng là vẫn bị ta mặt dày theo đuổi, nàng cuối cùng phải đồng ý. Mãi cho tới khi tốt nghiệp trung học, hai chúng ta cũng chưa nói chia tay.
“Ngày hôm qua ta nhận được thư thông báo trúng tuyển từ trường đại học sư phạm Hồ Nam.” Nàng nhìn ta nói:
“Ngươi tính toán vào đại học nào?”
Ta cười cười:
“Ta không tính lên đại học, cũng không nhận được thư trúng tuyển của đại học nào cả.”
Nàng trầm mặc một chút, mới hỏi:
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Không định thế nào cả”. Ta trả lời:
“Trước tiên tìm một công việc rồi tính tiếp”, suy nghĩ một chút, liền hỏi Lâm Hỉ Hỉ:
“Ngươi thì sao?”
Vấn đề này nhất thời làm cho Lâm Hỉ Hỉ im lặng, không khí đột nhiên cũng có vẻ xấu hổ. Ta không học đại học, vì ta biết rõ mình thi sẽ không đậu. Mặc dù có thể nhờ đến quan hệ hoặc dùng tiền mua, nhưng cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài, ta lên đại học cũng chỉ thêm phí thời gian và tiền bạc. Cho nên học hay không học cũng không có gì khác biệt.
“Nam Bắc”
Lâm Hỉ Hỉ gọi ta:
“Chúng ta quen nhau cũng đã hai năm, từ hồi cao trung cũng chưa bao giờ tách xa nhau.”
“Ta biết”. Ta nhìn Lâm Hỉ Hỉ nói.
Lâm Hỉ Hỉ gật gật đầu:
“Tuy ta rất muốn lên đại học, nhưng cũng không muốn rời xa ngươi.”
Ta nói:
“Ta cũng không phản đối ngươi lên đại học, học đại học rất quan trọng cho tiền đồ của ngươi. Sau này ngươi lên đại học, chúng ta vẫn có thể dùng điện thoại giữ liên lạc với nhau.”
Lâm Hỉ Hỉ nghe ta nói như vậy lại lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn ta:
“Ta không lên đại học, ta ở lại cùng ngươi, về sau chúng ta có thể cùng nhau cố gắng!”
Ta nghe được câu trả lời của Lâm Hỉ Hỉ liền sửng sốt, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đều nóng lên, cuối cùng, ta kích động mà ôm Lâm Hỉ Hỉ vào lòng, vui mừng đến nỗi nói không ra lời.
Ngay lúc ta đang vạn phần hưng phấn, sau lưng bỗng vang lên thanh âm so với ta còn hưng phấn hơn:
“Bạn hữu!!!!!”
Ta quay lại nhìn, thì ra là Hứa Hạo. Hắn không chút khách khí mà ngồi xuống ghế đối diện ta, theo sau lưng hắn vẫn như trước là một đám tiểu muội có thể so sánh với thất tiên nữ. Ta kinh ngạc một chút, liền hỏi hắn:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hứa Hạo chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ nói:
“Trường học của ta ngay bên cạnh quán này, ta ra đây uống trà sữa!”
Ta buông Lâm Hỉ Hỉ ra, u ám nói:
“Tại sao đi đến chỗ nào cũng đều gặp ngươi a? Ngươi trốn học?”
Hứa Hạo cướp lấy li trà sữa trước mặt ta, cầm trên tay lắc qua lắc lại hai cái:
“Không nên nói khó nghe như vậy nha! Cái gì mà trốn học, ta đây là ra ngoài trường tản bộ thôi!”
Ta đem trà sữa cướp về:
“Ngươi không uống cũng đừng làm hỏng!” Nói xong chỉ vào Lâm Hỉ Hỉ, nói với Hứa Hạo:
“Đừng có ba hoa, đến, gọi chị dâu.”
Ánh mắt Hứa Hạo chuyển đến trên người Lâm Hỉ Hỉ, nhìn một lúc lâu, mới quái thanh quái khí mở miệng:
“Ta còn tưởng rằng ngươi không có bạn gái nha.”
Cũng không chờ ta mở miệng, tiếp tục nói:
“Bạn hữu, ngày mai trường ta tổ chức liên hoan văn nghệ, ngươi đến cổ vũ cho bọn ta được không?”
“Không đi”. Ta chém đinh chặt sắt trả lời Hứa Hạo.
Hứa Hạo sửng sốt: “Tại sao?”
Ta cười:
“Ngươi ngay cả Thiện Nữ U Hồn cùng Thần Điêu Hiệp Lữ cũng không phân biệt được, còn khoe khoang cái gì?”
Hứa Hạo nghe xong liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta:
“Ngươi không biết lúc ca đây luyện tập hay biết bao nhiêu.”
Ta nghe hắn nói xong, một ngụm trà sữa vừa uống chưa kịp nuốt đều phun ra ngoài, nhớ tới nhân vật Hứa Hạo diễn, liềng ngẩng đầu nói:
“Được, ta đi!”
Hứa Hạo nghe thấy câu trả lời của ta lập tức cười như một thằng ngốc, hắn lại cướp đi li trà sữa trước mặt ta, nói:
“Bạn hữu, nếu không có việc gì nữa thì ta đi trước, ngày mai ngươi phải nhớ rõ đến trường cổ động cho ta a!”
Ta đạp Hứa Hạo một cước, rống:
“Ngươi lăn nhanh đi, biến!”
Hứa Hạo nghiêng người tránh đi một cước của ta, sau khi tránh được còn phi thường muốn ăn đòn mà liếc ta một cái, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài cửa. Trước khi đi xa, ta còn nghe thấy hắn hát:
“Ta có hai thanh đao, dài ngắn không đều nhau, thanh dài đánh thổ phỉ, thanh ngắn đánh cô nương……..”