Ánh mắt Lôi Nghị Tước giờ phút này tràn đầy cuồng si khó cưỡng, chậm rãi đem bàn tay nhỏ áp vào gương mặt hắn. Hình ảnh gương mặt cô nhuốm lấy sắc tình cùng với đôi mắt ánh những giọt lệ, hoàn toàn đã khiến thần trí hắn phiêu tán.
Cảnh tượng này thật đẹp.
Đột nhiên, thắt lưng Lôi Nghị Tước tăng tốc, mỗi lần tiến đều đâm vào tận cùng nơi sâu thẳm, cảm nhận sự cuốn lấy và cả khoái cảm từ những thớ thịt của nụ hoa bên trong hang động ẩm ướt bao phủ, khăng khít thuộc về riêng hắn.
Khoái cảm đến cao trào, vòng tay mạnh mẽ ép cô vào lồng ngực rắn chắc, trực tiếp để cô cảm nhận dục vọng căng trướng dâng tràn đến mức đỉnh điểm.
Gương mặt Khê Nguyệt biến hòa liên tục, cô hé môi hét lớn một tiếng vì loại cảm giác đánh úp này, bàn tay vô thức ôm chặt hắn, tựa hồ như muốn khảm sâu.
Sau cao trào, Lôi Nghị Tước đem thứ tinh hoa kia rót vào thân thể cô, dục vọng đạt đỉnh điểm, ánh mắt hắn giờ phút này chỉ toàn hình ảnh ngọt ngào của cô khắc sâu vào tâm trí.
"Khê Nguyệt... tôi là của em..."
Đôi môi nóng bỏng hạ xuống đặt lên đôi môi cô, từng chút một an ủi lại thu gọn tiếng hét vào, ngay cả tấm lưng của hắn cũng cảm nhận được khi mà móng tay cô cào mạnh lên da thịt hắn, biểu thị rõ đã tiếp nhận cao trào của loại chuyện này.
Thần trí Khê Nguyệt như thể phiêu tán, cô bị hắn ôm chặt, nơi giao hợp giờ phút này co thắt đến dữ dội, dịch thể cũng vì thế mà ướt đẫm lên tấm ga giường...
Nụ hôn an ủi kết thúc, Khê Nguyệt không rõ như nào, gương mặt bị đôi môi hắn bao phủ che lấp, toàn bộ giọt lệ cũng bị đầu lưỡi hắn âu yếm.
Sau một đợt cao trào, Khê Nguyệt mệt mỏi buông thả chính mình, bàn tay vốn đặt trên bả vai hắn lúc này vô thức trượt xuống, lại bị Lôi Nghị Tước bắt lấy.
"Đừng, đêm còn dài... tôi cũng không muốn bị em chê là không được..."
Ánh mắt hắn giờ phút này tà ý bao phủ, nhuốm đậm sắc tình khó cưỡng.
Thân thể mềm mại của Khê Nguyệt được đặt xuống, Lôi Nghị Tước chậm rãi lật thân người cô, nụ hôn đặt lên bả vai yếu ớt lại run rẩy, ngay cả tấm lưng của cô cũng không chịu nổi hình thức này mà rùng mình khe khẽ.
Cô thật sự chỉ muốn ngất đi, tiếc là thần trí không cho phép.
Từ phía sau, thân thể đường cong quyến rũ, từng chút một được phô bày trước ánh mắt si mê của hắn.
Đêm nay quả thật dài.
Khê Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu cảm giác chịu đựng kết quả cho lời nói của mình là như nào.
Mái tóc dài rối tung, có lắc đầu như thế nào hắn cũng phủ nhận, ngược lại mỗi lần muốn mở miệng, nụ hôn của hắn đều đè ép lấy toàn bộ lời nói của cô.
Cô thật sự chán ghét chính mình, khi mà muốn ngất đi cũng không xong.
Mỗi lần hắn giao hòa tiến sâu, đều là mỗi lần cô như muốn tan vỡ, ngay cả bản thân khi muốn kháng cự, nhưng tâm trí đi ngược gào thét muốn được hắn thỏa mãn.
Ngày hôm sau.
Ga giường nhăn nheo, quần áo tán loạn khắp căn phòng, mỗi thứ đều là một nơi không được sắp xếp cố định, thậm chí trong không khí vẫn còn vương mùi sắc tình, dư âm đọng lại.
Tất cả đều là hình ảnh phô họa cho một đêm hoan ái mãnh liệt.
Nơi khung cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt rọi đến, chiếu lên hai thân ảnh đẹp như tranh vẽ.
Khê Nguyệt chập chờn mở mắt, đôi mắt sưng vù, vì vậy hình ảnh trước mặt hơi mờ nhạt chưa kịp thích nghi.
Đôi chân thon dài vùi trong tấm chăn ấm áp, cô hơi co chân, cảm nhận một đôi chân khác bên dưới cũng luồn vào giữa chân mình, thậm chí còn có vật gì đó chạm vào.
Bên trên, Lôi Nghị Tước ôm cô vào lòng, động thái ôm rất chặt, đầu hắn vùi vào vùng cổ mềm mại khẽ cựa quậy, gương mặt đầy sự thỏa mãn sau một đêm.
Ngược lại, chỉ có Khê Nguyệt là chấn động.
Khê Nguyệt nhẹ l.iếm bờ môi khô khốc, nơi phần eo bên dưới cũng bị bàn tay Lôi Nghị Tước luồn vào mà siết lại.
Không có đường trốn thoát.
Đêm hôm qua, chuyện như nào cô đều rõ.
Giúp tên bỉ ổi Lôi Nghị Tước giải thuốc, hiện trạng liền thành ra như này.
Cô nhẹ ngẩng đầu, tức khắc chạm vào góc cạnh của Lôi Nghị Tước, gương mặt hắn cũng vì vậy mà phóng đại trong tầm mắt cô.
Hơn ai hết, tâm tình cô lúc này vô cùng căng thẳng.
Sự việc đêm qua bàn dự án với nhà đầu tư cứu vớt tập đoàn không thành thì thôi, ngược lại còn bị chính kẻ hãm hại mình dày vò như này. Cô quả thật đã thua thiệt Lôi Nghị Tước về mọi mặt.
Khê Nguyệt không nén được tiếng rủa thầm trong miệng.
Cô cần phải rời đi trước khi Lôi Nghị Tước tỉnh dậy, tỉnh cảnh éo le trước mặt, lần đầu diễn ra vốn đã đủ, nay xảy đến khó mà chống đỡ được.