Khoảnh khắc Lôi Nghị Tước nói câu này, Khê Nguyệt không tránh khỏi sự hoảng loạn mà nhìn hắn, ánh mắt nhập nhèm ánh nước đến mức đáng thương.
Nghị Tước quả thật là tên bỉ ổi nhất cô từng gặp!
Hiện tại, bản thân Khê Nguyệt là con mồi vậy mà lại ngu ngốc không biết.
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy, áp trên bả vai rắn chắc của Lôi Nghị Tước. Trong lúc chưa kịp nhìn nhận, người đàn ông đã tiếp tục thực hiện ham muốn của bản thân, đầu lưỡi cúi xuống mà dây dưa với bầu ngực.
"A..."
Khê Nguyệt không nén nối khoái cảm mà bật lên tiếng la, bàn tay bấu chặt lấy bả vai hắn, cảm xúc như thể tuôn trào.
Xung quanh giờ phút này, mùi pheromone riêng biệt của Lôi Nghị Tước xen hòa với mùi hương dịu nhẹ của cô tạo nên thứ khoái cảm tựa một liều thuốc kích tình.
Lôi Nghị Tước ham muốn dụi lên bầu ngực, chóp mũi kiêu ngạo không ngừng hít lấy hơi thở cảm nhận sự run rẩy của cô. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mân mê đường nét trên da thịt non nớt từng chút một hưởng thụ, hòng muốn tiến đến những nơi mẫn cảm yếu ớt.
Chiếc váy Khê Nguyệt ban nãy chỉ đơn thuần bị kéo xuống để lộ thân trên trần trụi, bên dưới vẫn còn lớp vải khuất góc cản nơi u cốc thần bí. Bàn tay Lôi Nghị Tước muốn dứt khoát đem tháo ra thì đã bắt gặp cái cản tay của
Khê Nguyệt, cô cất giọng nài nỉ đáng thương.
"Đừng... tôi mới mua, chiếc váy cũng rất đắt..."
Hắn ngẩng nhìn cô, khóe môi nhếch lên, tà mị nói một câu.
"Bao nhiêu tôi cũng đền được, sau này đừng mặc loại váy này một lần nào nữa!"
Ánh mắt Lôi Nghị Tước tối sầm, hiển nhiên không đặt câu nói của cô vào tai, dứt khoát đem tháo gỡ, chiếc váy màu tím rách làm đôi bị hắn vứt gọn một bên.
Cô nào biết, khi Lôi Nghị Tước nhìn cô tỏa sáng như đóa hoa giữa sảnh tiệc, lúc đó hắn đã rất kiềm nén ham muốn chỉ để ngăn chính bản thân giữ suy nghĩ đem cô nhốt lại.
Bao nhiêu ánh mắt của đám người doanh nhân nhìn Khê Nguyệt thời khắc đó, vừa si mê, vừa có dục vọng, xen lẫn sự thô bỉ cùng những tâm tư bẩn thỉu sâu kín. Cùng là người đàn ông, hắn sao có thể không rõ bọn họ muốn gì.
Lúc đó, có trời mới biết hắn thật sự muốn móc hết mắt những lũ người.
Thời khắc chiếc váy bị xé rách, cũng là lúc cơ thể cô được phô bày rõ nhất.
Đôi môi của Lôi Nghị Tước như có luồng điện, lúc này đã từ bầu ngực dời xuống nơi phần eo bụng mềm mại mơn trớn, đầu lưỡi đảo nhẹ một vòng nơi rốn nhỏ, mọi sự run rẩy yếu ớt của cô đều bị hắn cảm nhận được hết.
Cho đến khi, nụ hôn dần dần đi xuống dưới, đầu óc Khê Nguyệt phút chốc đã tỉnh táo lại, vội vàng nhướn người cử động ngăn chặn ý đồ xấu xa, giọng nói run rẩy không giữ được sự bình tĩnh nữa.
"Lôi Nghị Tước... đừng..."
"Dừng lại..."
Khê Nguyệt mất tự nhiên nức nở mà lên tiếng, thân mình vô lực uốn éo.
Thấy Lôi Nghị Tước không có ý định dừng lại, cô bất quá, bàn tay luồn vào da đầu hắn, nắm lấy từng lọn tóc ngắn cố gắng mà ngăn lại trước khi đi quá xa.
Lôi Nghị Tước không ngừng hành động, thế nhưng hắn kéo cao khóe môi, trực tiếp xuyên tạc ý của cô.
"Đừng dừng lại? Được, tôi nghe em."
Điều gì đến cũng đến, nơi phía dưới đã bị Lôi Nghị Tước đưa tay tháo gỡ, vật cản duy nhất cũng bị ném ra xa, chung số phận với chiếc váy sớm đã bị rách.
Một nụ hôn âu yếm như thể tôn thờ đặt lên u cốc huyền bí.
Hành động này khiến cả người Khê Nguyệt nhuốm một màu đỏ ửng, chính bản thân cũng như bị hắn hút cạn lấy trọn bộ sức sống.
Khê Nguyệt đối với chuyện này thật sự khó mà giữ nổi bản thân như ban đầu, cô nức nở liên tục đấm mạnh vào bả vai hắn. Thế nhưng tình cảnh trông không khác gì cô gái nhỏ đang làm nũng.
Loại chuyện tình thú như này, cô căn bản chưa trực tiếp để bản thân trải nghiệm.
Lôi Nghị Tước không ngẩng nhìn cô, nhưng rõ ràng vẫn biết được từng hành động lẫn biểu cảm, không đợi cô kịp thích nghi, hắn đã khẽ liếm lấy nơi mẫn cảm khiến Khê Nguyệt một lần nữa như bị rút sinh lực.
"Nghị Tước... bỉ ổi!"
Bàn tay của Lôi Nghị Tước theo đó phối hợp, chạm lên từng tấc da mịn màng trên cơ thể cô, cảm nhận sự run rẩy yếu ớt, còn hắn từng chút một hưởng thụ điều đó.
Dần dần, bàn tay mang theo ý đồ xấu xa, luồn đến nơi đôi chân, trực tiếp mà tách ra, thế nhưng cô lại từ chối khép lại.
Lôi Nghị Tước thấp giọng nói dụ dỗ cô.
"Khê Nguyệt, giúp tôi giải thuốc, em nên biết phải cần làm gì."
Mấy ai bị trúng thuốc có thể tỉnh táo yêu cầu như Lôi Nghị Tước.
Biểu hiện tình trạng hiện tại, Khê Nguyệt bị lừa mà vẫn không biết.
Lôi Nghị Tước ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng cúi xuống ôm chặt thân thể mềm mại, hơi thở khàn đặc tỏa ra khắp xung quanh, bàn tay vuốt ve trên đôi chân thon dài muốn gợi lên dục vọng của cô, đồng thời nhẹ nhàng an ủi để cô thích nghi.
"Lúc trước em chê tôi không được về phương diện đó, lần này thử lại, tôi chắc chắn sẽ khiến em không thất vọng."
Lúc nói câu này. Ánh mắt hắn hiện lên tia sáng ấm áp lạ thường, giống như muốn tìm sự chấp nhận duy nhất từ cô.
"Nguyệt Nguyệt, lần ngủ với em vào đêm em mất trí nhớ là lần đầu của tôi. Khó tránh khỏi việc không có kinh nghiệm. Lần này thử lại.."
Hắn khựng lại.
Đôi môi kiêu ngạo hôn lên ánh mắt đầy ánh lệ của cô, thấp giọng nói.
"Tôi sẽ khiến em hài lòng.