Buổi đại hội diễn ra rất đông, người hiện diện mỗi lúc một nhiều. Bởi là dạ tiệc lớn, mọi người đều rất chú trọng đến việc góp mặt tại nơi đây. (1)
Trong lúc Khê Nguyệt đứng lặng một góc, từ phía sau đã có bóng người trợ lý tiến đến phía cô.
“Cô Khê, ngài Vertex Vanguard hiện đang đợi cô trên phòng để bàn bạc về dự án. Phiền cô đi theo tôi.” (1)
Khê Nguyệt nhớ lại lời nói ban nãy của Vertex Vanguard rằng đến kết thúc buổi tiệc mới hẹn gặp mặt. Nhưng trợ lý cũng đã ngỏ ý hẹn gặp trước, cơ hội gần như trước mắt. Cô không nghĩ ngợi gì mà đi theo người trợ lý.
Đại hội diễn ra tại một khu resort sang trọng, phía dưới trung tâm hiện giờ đông đúc, trái ngược tầng trên vắng vẻ không có ai. Lượng người canh gác giữa hai khu vực, tách biệt để tránh một số người đột ngột tự tiện xông vào.
Khê Nguyệt đi theo người trợ lý, dãy hành lang sang trọng xa hoa, lớp nền sàn cũng lát đá quý. Biểu thị rõ sự đồ sộ nơi đây.
Ngay khi đưa cô đến nơi, người trợ lý cũng rời đi.
Khê Nguyệt đứng phía ngoài, bàn tay cẩn thận gõ nhẹ cửa ra hiệu. Lần thứ nhất không có động tĩnh, cho đến lần thứ hai, cô vừa đưa lên, cánh cửa phòng đã đẩy ra, một lực lớn trực tiếp kéo cô vào trong khiến cô không kịp thích nghi.Không gian trong phòng vô cùng tối, Khê Nguyệt bị ôm chặt vào lòng, ép sát vùng lưng mảnh mai vào cơ thể rắn chắc, mùi rượu vô cùng nồng nặc truyền đến, giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía sau, mang theo ngữ khí tức giận mà trách phạt.
“Ăn mặc hở hang như vậy để đến đây? Còn không nhìn rõ tình hình mà muốn đem bản thân thành miếng mồi cho kẻ khác?”
Giọng nói vừa vang lên, Khê Nguyệt rốt cuộc cũng ý thức được đổi
phương là Lôi Nghị Tước. Vừa định ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt u ám của hắn, cô vốn muốn lên tiếng thì cả thân hình lần nữa bị xoay ngược đè ép vào vách tường, đôi môi đỏ mọng bị hắn chiếm cứ lấy.
Hơi thở của Lôi Nghị Tước tràn đầy hương rượu nồng nặc, tiếp xúc với sự mềm mại ngọt ngào khó mà khống chế, đầu lưỡi tiến vào bên trong khoan miệng của cô, quấn lấy vật mềm mại mà ra sức đoạt lấy mật ngọt.
Khê Nguyệt đầu óc choáng váng, bị hôn đến không thể phản kháng, hai tay bị giữ chặt đến mức không thể cử động, thân hình cùng sức lực của Lôi Nghị Tước rất lớn, hơn nữa khắp người của hắn còn tỏa ra sức nóng kỳ lạ.
“Buông... buông ra!”
Cô tức giận, khó khăn lắm mới thốt lên được vài chữ.
Lôi Nghị Tước cũng nhận ra tình hình, mãi sau mới buông tha cho đôi môi nhỏ tội nghiệp bị dày vò mà trở nên đỏ au. Nhưng người đàn ông dường như không có ý định thả cô, bàn tay vẫn siết lấy vòng eo nhỏ ôm chặt lấy, vuốt ve làn da ở vùng lưng mềm mại, thậm chí còn xoa nắn trên da thịt cố tình kích thích cô.
Khê Nguyệt căng thẳng, một lần nữa tức giận cắn lên bả vai Lôi Nghị Tước, ánh mắt tức giận trừng với hắn, còn mang theo cả sự ấm ức bởi vì không thể làm được gì.
“Tôi bảo anh buông ra!"
Lôi Nghị Tước bị cắn rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng vẫn không hề để cô thoát khỏi vòng tay, hắn gục đầu xuống bả vai mềm mại của cô, cất giọng nói mang theo sự yếu ớt, khác với ban đầu vẫn còn tức giận lạnh nhạt.
“Khê Nguyệt, giúp tôi...
Khê Nguyệt còn chưa nghe rõ câu, môi hắn đã nhẹ cắn lên bả vai khiến cô run rẩy, bàn tay Lôi Nghị Tước thậm chí mang theo tà ý mà tìm nút thắt nơi cổ áo muốn tháo gỡ.
“Tôi bị trúng thuốc”
Một câu nói, rốt cuộc cũng khiến Khê Nguyệt tỉnh táo lại.
Nơi buổi đại hội lớn toàn các vị tiểu thư đài các, doanh nhân và quan chức cấp cao, nhân vật lớn như Lôi Nghị Tước, hiển nhiên không tránh khỏi một số kẻ có ý đồ xấu mà muốn hãm hại hắn.
Cô cũng hiểu lý do vì sao cơ thể Lôi Nghị Tước lại nóng đến lạ thường.
Cô bị dồn ép góc tường, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Lôi Nghị Tước không dễ buông tha như vậy. Một tay ôm chặt lấy eo cô, trong chốc lát đã tháo gỡ nút thắt khiến chiếc váy mất điểm tựa mà lung lay muốn rơi rớt, đôi môi hắn vờn lấy môi cô không ngừng cắn mút liên tục.
Khê Nguyệt không chấp nhận bị hắn hành hạ, cố gắng kéo lại tia lý trí của Lôi Nghị Tước, bàn tay giữ chiếc váy trong vô lực để tránh bị rơi xuống.
“Lôi Nghị Tước. anh buông ra, tôi kiếm người giúp anh giải quyết tình trạng này...”
Lôi Nghị Tước lúc nghe câu đó, tâm trạng đột ngột tức giận, không rõ cố tình hay vô ý lại hung hăng hôn đôi môi của cô hơn, dường như muốn đoạt lấy sự ngọt ngào cùng mùi hương quen thuộc, thậm chí còn cắn mạnh khiến cô đau đớn mà rên rỉ, ánh mắt hắn hiện sự mất mát khó có thể nhận thấy.
“Tôi chỉ muốn em giúp tôi. Lôi Nghị Tước hạ thấp giọng, giống như thể để cô cảm nhận được.
Khê Nguyệt thật sự cho rằng Lôi Nghị Tước dưới tác dụng của thuốc nên mới có biểu hiện này.
Trong khi không phòng bị, Khê Nguyệt đột ngột bị Lôi Nghị Tước bể lên, từng bước tiến đến phía giường mà đặt xuống.
Ánh mắt hắn đứng bên góc giường rực lửa nhìn cô đang giữ chặt chiếc váy, thậm chí còn lùi ra phía xa nơi cuối giường, thân thể cô nhỏ nhắn mảnh mai, trái ngược với thân hình cường tráng của hắn.
Khê Nguyệt hoảng loạn nhìn hắn, cho dù cả hai có ghét nhau đi chăng nữa, cô vẫn thức thời ở loại chuyện này cô không thể nào mà chống đối được với hắn.
Một lần nữa lên tiếng yêu cầu thuyết phục, thân thể cũng xê dịch từng chút tiến đến mép giường muốn rời đi, cố gắng để mà không khơi gợi ham muốn của hắn.
“Lôi Nghị Tước, anh cố gắng nhịn, để tôi đi... tôi sẽ kiểm một người con gái vẫn còn trẻ mơn mởn hợp khẩu vị cho anh, chắc chắn không phải là người phụ nữ năm nay đã ngưỡng ba mươi nhàm chán như tôi.”
Lôi Nghị Tước trầm mặc nhìn cô muốn trốn chạy, ánh mắt hắn biến tấu liên tục, sau cùng Khê Nguyệt chật vật nghĩ rằng có thể rời khỏi giường, hắn lần nữa tiến lên, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh, một sức lực kéo ngược cô quay trở lại về hướng của hắn.
“Ở yên!”
Hắn tức giận mà lên tiếng.