Có quỷ mới tin.
“Tra nam.”
Tôi bĩu môi, nhỏ giọng nói.
“Tôi tra chỗ nào?”
Cậu nheo mắt, ghé sát vào tôi thêm chút nữa.
“Tôi tỏ tình với cậu nhiều lần như vậy, cậu đều không đồng ý, bây giờ lại chạy theo tôi, không cảm thấy buồn cười sao?”
Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu.
Vậy mà cậu chỉ thản nhiên trả lời.
“Nếu hồi đó yêu sớm, cậu có chắc mình sẽ đỗ đại học một cách thuận lợi không?”
“……”
“Lâm Thải Kỳ đâu, cậu cũng lừa người ta như vậy à? Còn trước mặt tôi nói cái gì mà cậu ấy thích cậu.”
Nói tới cái tên đó, mặt cậu tối sầm lại.
“Cậu ấy thích……”
Thế nhưng không biết vì điều gì, cậu lại không chịu nói hết câu.
“Cậu không biết là tốt nhất?”
“Cái gì tôi không biết là tốt nhất?”
Tôi thử gặng hỏi mấy lần, cậu vẫn nhất định không chịu trả lời.
Sau khi trở về, tôi cũng quên béng chuyện này.
Rất nhiều năm sau đó, tôi mới hiểu rõ mọi chuyện, nhưng đã bỏ lỡ....
Cơ hội thật sự hiểu rõ Lâm Thải Kỳ.
31
Thời gian này, tôi mới ý thức được con người Hứa Thế Vũ thật phiền phức.
Nào là gửi cho tôi mấy bông hoa mới nở trước tiểu khu.
Nào là điều tra xem bạn nam xuất hiện trong bức ảnh tập thể kia là ai.
Nhưng dần dà thì tôi cũng không cảm thấy phiền nữa...
Lúc ra ngoài chơi cùng bạn bè cũng cho cậu ấy theo.
Một hôm, lúc ra khỏi WC, tôi vô tình nghe thấy một người bạn hỏi cậu ấy.
“Hứa Thế Vũ, từ lúc nào mà cậu lại dính bạn gái như thế này?”
“Khoảng hai tháng trước.”
Cậu bạn ngạc nhiên nói lớn.
“Bất ngờ đấy người anh em."
“Tôi còn tưởng người chủ động là Thanh Thanh chứ?”
Hứa Thế Vũ cười hiền.
“Tôi muốn để cậu ấy trải nghiệm cảm giác được theo đuổi.”
“……”
32
"Đến ngày không được ăn đồ lạnh.”
Trong khoảnh khắc, một đối tượng bất ngờ xuất hiện, ngang nhiên đoạt lấy cốc trà sữa mát lạnh của tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng trước mặt, nhất thời không nói nên lời.
Hình như từ ngày cậu học y, Hứa Thế Vũ trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Trên phương diện sức khoẻ, tôi không có cửa để hó hé với cậu.
...
Đây là kỳ nghỉ đông đầu tiên từ khi chúng tôi lên đại học.
Hứa Thế Vũ vẫn theo đuổi tôi như trước.
Thật lòng, tôi không nghĩ là cậu ấy có thể theo đuổi tôi lâu như vậy.
Tôi vốn tưởng rằng chắc là được dăm ba bữa rồi cậu ấy sẽ nản thôi.
Nhưng mà cậu quá nuông chiều tôi rồi.
Khiến tôi ngày càng được nước lấn tới, muốn xem xem giới hạn tiếp theo là ở chỗ nào.
...
Lúc chúng tôi đi học, ở quê đang tu sửa thành cổ.
Khi trở về, thành cổ đã được sửa xong rồi.
Bố mẹ muốn tôi ra ngoài chơi, bảo trong thành cổ mấy ngày này sẽ có pháo hoa, nên rủ cùng Tiểu Hứa đi xem đi.
Cho nên tôi và cậu cũng bon chen cùng dòng người đông đúc để đi ngắm pháo hoa.
Mỗi đứa cầm một cây kẹo, nhưng tôi cầm kẹo hồ lô, còn cậu thì cầm cây kẹo đường tôi đang ăn dở chừng nhưng tự nhiên thấy ngán.
Pháo hoa thật sự rất đẹp.
Lộng lẫy toả sáng giữa không trung, lúc toả ra giống như ban ngày vậy.
Tranh thủ khung cảnh lãng mạn ấy, Hứa Thế Vũ cúi đầu định hôn tôi.
Nhưng tôi bướng bỉnh quay đầu đi.