Cho dù Quân Tử với JJ đã từng gặp mặt vài lần, nói chuyện vài câu, cho dù trông mặt mà bắt hình dong nhầm đi nữa, cho dù James nói giới giải trí là trò lừa lớn (cứ như thể James là người trong giới ấy), cho dù thế nào đi nữa, thì cậu vẫn cảm thấy JJ không có khả năng ***(1) hay theo dõi người khác.
Còn nữa, nếu thực sự là vậy thì James đã phải trình báo để giải quyết rồi chứ?
James tới gần cửa sổ kéo rèm ra, [Anh ấy theo dõi từ bên kia. ]
Quân Tử từ cửa sổ nhìn ra, đối diện là một tòa nhà thương mại, bởi vì đã qua giờ tan tầm nên trên tầng hai không bật đèn cũng chẳng có một bóng người, còn tầng một là nơi bọn cậu đã từng qua ăn rồi, dưới đường thì xe cộ đông đúc, chẳng có gì khác lạ cả.
Quân Tử nghiêng đầu nghi hoặc, [Anh ấy ở chỗ nào? Bên trong tòa nhà đó hả? ]
[Dưới tầng một, ở quán ăn nhanh đối diện kìa! ]
[...]
[Anh ấy ngày nào cũng đến ăn, ngó chằm chằm cái studio của tôi, ngó chằm chằm những người ra vào chung cư, mãi cho đến chín giờ đóng cửa quán thì mới đi. ]
[Sao anh rõ vậy...]
[Bởi vì tôi có thói quen ra ngoài mua đồ ăn khuya! Mà mỗi lần ra ngoài tôi đều nhìn thấy anh ấy ở bên kia! ]
[Nhưng như vậy thì.. cũng không tính là theo dõi chứ?!] Nhiều lắm thì cũng chỉ là.. bảo vệ?
[Tính! Đương nhiên là tính! ] James nghiêm túc ôm ngực, [Tôi đoán anh ấy đang chú ý cậu đấy, anh ấy muốn biết cậu đến lúc nào, có ngủ lại không các thứ.. ]
[Thật vậy ư..?] Quân Tử lại nghĩ rằng lần này James phản ứng thái quá rồi, [Nhưng mà... JJ không phải vẫn hay đến đó ăn sao? Vậy thường xuyên ở bên kia là chuyện bình thường, chắc là đúng lúc ấy bị anh nhìn thấy thôi. ]
James chẳng cần nghe ý kiến của người khác, [Không, không, cậu không hiểu anh ấy! Anh ấy muốn biết chúng ta qua lại tới mức nào, muốn biết mọi thứ về tôi! ]
Quân Tử nhìn vẻ sợ hãi của James, càng chẳng hiểu gì.
Người này rõ ràng vừa mới bình tĩnh từ tốn phân tích nguyên nhân âm si của cậu, giờ lại vì người yêu cũ mà sợ đến mất trí luôn rồi.
Anh giúp cậu, nên cậu cũng muốn giúp lại anh.
Nhưng chuyện chia tay với JJ là sao? Nguyên nhân là do đâu? JJ thực sự đang theo dõi anh sao? Rốt cuộc vì sao anh sợ hãi?
Giờ đây, cậu chỉ có thể làm những điều cậu có thể mà thôi.
[Thế nên là.. Anh gọi tôi tới đây, là muốn cho anh ấy biết tôi không về mà ở lại sao? ]
James chậm rãi gật đầu, [Không sai. Tôi nhận ra chúng ta chỉ cần càng gần gũi, anh ấy sẽ càng xa cách. ]
Quân Tử chờ vài giây rồi mới nói, [Thôi được, vậy hôm nay tôi ở lại đây, nhưng mà.. anh vẫn phải giúp tôi hát đấy. ]
James bật cười nói, [ Cậu học cái chuyện trao đổi điều kiện này nhanh thật đấy. ]
——–
Trước khi thông cáo vài ngày, Quân Tử vẫn ngủ lại ở studio kiêm nhà của James, James cũng giữ lời giúp cậu học hát, chung quy là từ DoReMi đã nâng thành mức ca từ rồi.
[Được, hát đi,] Thầy James tuyên bố, [Hát bài nào cậu thuộc hay cậu thích ấy. ]
Bài hát Quân Tử thuộc nhất, dĩ nhiên chính là, [.. Kẹo mạch nha.]
[Được! Vậy thì hát Kẹo mạch nha. ]
Hai tay James đặt trên những phím đàn đen trắng, rồi một khúc nhạc dạo quen thuộc từ từ vang lên, Quân Tử thấy hơi chăng thẳng, nhưng vẫn cố gắng hát hết bài.
Hát xong, cậu run như cầy sấy chờ James nhận xét.
[Bệnh cũ của cậu tập luyện xong cũng đỡ đi nhiều rồi, nhưng mà, với cái trình độ này mà lên sân khấu hát thì.. Này, cậu có biết ca sĩ chuyên nghiệp với người bình thường hát thì khác nhau lớn nhất là ở đâu không? Chính là ở “sự biểu cảm” đấy ── Bài “Kẹo mạch nha” này nói đến thứ tình cảm ngọt ngào, ý tình dạt dào. Còn nghe cậu hát thì.. đến tình nhân cũng biến thành kẻ thù, chia tay phéng luôn cho xong. ]
James lại lần nữa đàn lại bài này, lúc Quân Tử sững sờ nhìn, thì từ từ mở cái cổ họng quý như vàng ra.
[Kẹo mạch nha ── Kẹo mạch nha ── Vị ngọt mà không ngậy tựa tình yêu anh dành cho em ── Sweet Swee──]
Tình cảm ngọt ngào làm cho Quân Tử thấy thật xấu hổ, cũng khó mà tưởng tượng nổi người ngày nào cũng nói những lời cay độc như James lại có thể hát bài này một cách.. đáng yêu như vậy.
Cuối cùng giai điệu kết thúc, James thiếu điều nhổ luôn cả lưỡi ra, [ Sến súa quá đi, cái bài này ai viết không biết.. ]
Quân Tử hào hứng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, [Nhưng mà anh hát êm tai lắm.. Rất dễ thương. ]
[Ý của cậu là tôi có thể trở thành thành viên thứ sáu của nhóm cậu? Tôi đây đã qua cái tuổi làm “thần tượng” từ lâu rồi.] James liếc nhìn, [Nếu đổi lại là cậu, nếu biểu đạt tình cảm khó khăn quá thì, cậu có thể nghĩ về trải nghiệm bản thân cậu đi, mấy bài hát thế này thì.. cậu có thể nghĩ về lần đầu tiên hẹn hò hay là tình yêu ngốc nghếch nào đó lúc còn nhỏ mà hát cũng được.. ]
Cho nên.. Vừa rồi là James..?
[Này, cậu có đang nghe không đấy? ]
[A có mà có mà.. ]
[Vừa rồi tôi tuyệt đối không phải nghĩ đến cái tên kia mà hát đâu! ]
[...]
——–
Trước khi ghi hình một ngày, Quân Tử với Tiểu Thịnh cùng đi mua quần áo mặc lên show, James đúng hôm ấy cũng bận chuyện gì, nên cậu cũng không tìm đến chỗ anh học hát.
[Ồ ồ, Quân Tử cậu thực sự tiến bộ rất nhiều nha ──] Quân Tử khẽ hát một đoạn ngắn, Tiểu Thịnh liền ngạc nhiên không thôi.
Quân Tử hắc hắc cười nói, [Tớ cũng nhận ra bản thân tiến bộ không ít.. Ban đầu cứ tưởng tuyệt vọng luôn rồi chứ. ]
[Người thầy kia thực sự rất lợi hại lại tỉ mỉ nha, trước giờ tớ còn chẳng phát hiện ra lúc cậu hát thì tay sẽ run đâu..]
Lời Tiểu Thịnh nói khiến cậu giật mình ngạc nhiên, điều đến người bạn thân nhất cũng không nhận ra, thì sao James lại phát hiện ra nhỉ...
[Ừm, chắc tại anh ấy là người rất tỉ mỉ..] Quân Tử thầm nói.
Ngày hôm sau là ghi hình. Bởi gì buổi chiều mới bắt đầu quay, nên buổi sáng cậu vẫn không kiềm chế được mà chạy tới tìm James, muốn cùng anh xác nhận một việc.
Cậu thức dậy từ sớm, rồi chạy ngay tới quán ăn đối diện studio của anh ăn sáng, chờ James dậy rồi mới tìm anh.
Mới ăn được một nửa, cậu nhận ra anh đang ở dưới chung cư, theo thói quen mà nhìn đến, nhưng lại thấy một cảnh tượng như vậy.
JJ với James sóng vai ra khỏi chung cư, JJ quàng qua eo anh, trông thân thiết lắm.
(1) y chang raw, chắc cái này là kiểu như từ-ngữ-thay-thế =]