“Thang máy xuống lầu, chào ngài, hoan nghênh đến với công ti bách hóa, xin hỏi ngài muốn tới tầng mấy?”
Ngoài mặt câu nói kia mỗi ngày chàng trai không biết phải nói bao nhiêu lần.
Cậu là chàng trai trực thang máy số 2 tòa C công ti bách hóa, gần đây các công ti bách hóa phát triển thị hiếu dùng nam nhân viên, không khó lí giải việc này, bởi vì người tiêu thụ từ trước đến nay phần lớn là khách hàng nữ đến công ti bách hóa, dùng nam giới phục vụ sẽ tăng được hiệu suất.
Kì thực vốn cậu đến đây ngay thời điểm công ti bách hóa phỏng vấn, cậu chấp nhận làm nhân viên quầy hàng rồi, diện mạo thì trong sạch, tính tình thì bất uấn bất hỏa[1], cậu rất nhanh đã trúng tuyển ngay, chỉ là sau đó vì một nguyên nhân, khiến cậu không có cách nào khác liền chuyển quyết định ban đầu làm nhân viên quầy hàng thành trực thang máy.
Công việc nam nhân viên trực thang máy này nói là dễ cũng không hẳn, bởi vì trước hết phải thích ứng với việc luôn luôn ở nơi thang máy cao hơn mực nước biển khiến cơ thể rất khó chịu, còn phải đứng thẳng thời gian dài, sau mấy lượt cậu tan tầm đi làm về, hai chân sưng phù đến nỗi cực kì đau nhức.
Chẳng qua việc làm đã nhận đến tháng thứ tư cậu cũng thích ứng hoàn toàn rồi, chỉ là chàng nhân viên trực thang máy gần đây phát giác một chuyện rất kì quái…
Hắn, là quản lí chịu trách nhiệm ở trên tầng mười hai, theo lí mà nói số lần hắn mỗi ngày bước vào thang máy hẳn là rất nhiều, thế nhưng cậu trai trực thang máy một ngày chỉ nhìn thấy hắn nhiều nhất một lần, cũng có đôi khi mấy ngày đều không thấy hắn, dĩ nhiên cũng có thể là hắn dùng thang máy khác, nhưng còn có một chuyện kì quái khác nữa.
Mỗi khi cậu trai trực thang máy đi ra nói: “Thang máy xuống lầu” thì, nếu mà tên quản lí muốn vào thang máy sẽ biểu tình phi thường quái dị mà đi tới, vừa vào phía sau thang máy sẽ lập tức lui đến góc tường mặt mày buồn bực, tiếp đó bắt đầu sốt ruột lấy tay gõ vách tường, mặc kệ có người khách khác hay không hắn đều như thế, sau khi thang máy mở rộng cửa, hắn lập tức giống như bay chạy đi.
“Cũng có người chán ghét đi thang máy đến thế a…”
Đó là cảm tưởng duy nhất đối với sự việc nhỏ nhặt này của cậu trai trực thang máy, nếu như không phát sinh sự kiện kia, cậu cũng chỉ giới hạn với lời nhận xét của mình.
Ngày đó bên trong thang máy không có khách, cậu trai trực thang máy tận dụng thời gian rảnh rỗi nhàn nhã ngồi chồm hổm trên nền đất nghỉ ngơi một chút, tới tầng thứ mười hai, sau khi cửa thang máy mở ra, lại là cái tên quản lí kia.
Như cũ, hắn biểu tình chán ghét lại kì dị tiến vào trong thang máy, nói: “Tầng một” sau đó lại rất nhanh lui vào góc tường gõ ngón tay.
Điểm khác biệt chính là, khi màn hình thang máy biểu thị tầng bảy, đột nhiên dừng lại.
“Sao, bị làm sao vậy?” Quản lí cũng phát hiện so với bình thường có khác biệt, trong giọng nói có chút hoảng sợ.
“Đột nhiên dừng lại, cánh cửa cũng không mở… Ngài quản lí chờ một chút, tôi hỏi thử xem.” Cậu trai trực thang máy từng được huấn luyện chuyên nghiệp ấn nút gọi điện thoại khẩn phía trên nút tầng trệt.
“A lô, a lô, ở đây là thang máy số 2 tòa nhà C, có ai không? Có ai không? Thang máy số 2 tòa nhà C gọi!”
Cậu trai trực thang máy bất kể gọi mấy lần cũng không có người hưởng ứng, nhưng mà đèn điện bên trong thang máy vẫn còn phát sáng, hẳn không phải là mất điện… Nếu mất điện thì công ti bách hoá cũng có máy phát điện tự động a…
“Thang máy… hư rồi hả?” Quản lí lui sang một bên hỏi.
“Hình như vậy… Nhưng mà ngài quản lí cứ yên tâm, các thang máy chúng ta đều có người theo dõi hệ thống, họ nhất định sẽ tới liền lập tức…”
Cậu trai trực thang máy còn chưa nói xong, quản lí giống như phát điên đập cửa thang máy, dọa cậu trai trực thang máy giật cả mình.
“Thả tôi ra a! Cứu mạng a! Tôi không muốn bị nhốt ở chỗ này! Tôi sắp chết rồi đây! Không còn không khí để thở nữa!”
Quản lí âu phục phẳng phiu, tóc tai ngay ngắn chỉnh tề bắt đầu giống như đứa oắt con nhỏ tuổi ăn không được kẹo ồn ào ầm ĩ phát điên, không ngừng dùng tay đập cửa thang máy, miệng phát ra tiếng thét chói tai không đàn ông chút nào, còn định lấy tay cào cửa thang máy.
“Cứu tôi!” Tiếng thét chói tai của quản lí có thể đã vượt ngưỡng một trăm đê-xi-ben.
Cậu trai trực thang máy thấy vậy vội vàng ngăn cản hắn, bởi vì ở trên sổ tay nhân viên viết rõ ràng là: “Nếu bị nhốt ở trong thang máy, xin bình tĩnh chờ đợi cứu giúp.”
“Quản lí, ngài bình tĩnh một chút! Họ rất nhanh sẽ tới cứu chúng ta mà.” Cậu trai trực thang máy nắm lấy hai tay của quản lí, nhưng quản lí so với hắn vừa cao vừa cường tráng hơn, rất khó giữ được, hơn nữa quản lí bắt đầu đập rồi, toàn bộ thang máy bắt đầu loạng choạng lên xuống.
Cậu trai trực thang máy nghĩ ngợi, còn như vậy nữa thang máy nói không chừng sẽ rơi mất! Nếu rớt xuống thì thực sự sẽ chết chắc, đây là tầng bảy cơ mà!
Cậu chợt nhớ đến một bộ phim kinh dị mấy ngày hôm trước kênh chiếu phim đêm khuya phát, trong đó có cảnh thang máy rơi xuống, sau khi rơi xuống cửa thang máy mở ra, mặt trong tường bốn phía của thang máy đều bị máu tươi nhuốm đỏ không còn thể hiện rõ tình huống sự việc nữa…
Hành động của cậu bắt đầu cương quyết lên, có lẽ là adrenalin đã bắt đầu ảnh hưởng, cậu nắm lấy hai vai quản lí đè hắn lên một bên tường.
“Bình tĩnh một chút!” cậu trai trực thang máy bình thường ôn nhu hiếm khi mắng to.
Quản lí bị mắng như vậy trong nháy mắt ngừng đập phá, nhưng liền sau đó lại bắt đầu phát run toàn thân, tiếp nữa xoay người ôm cậu khóc nức nở.
“Tôi… Tôi sợ lắm…” Quản lí ít nhất cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi ở trong thang máy dựa vào vai cậu trai trực thang máy, giống như cắn răng lại nói.
Cậu trai trực thang máy bị dọa tới, làm sao mà chán ghét thang máy như thế cũng cường điệu hóa quá đi…
Nhưng cậu cũng chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về cái lưng rộng hơn lưng cậu rất nhiều của hắn, dịu dàng an ủi hắn, “Không phải sợ… Có tôi ở đây… Chúng ta rất nhanh có thể đi ra ngoài…”
Cậu trai trực thang máy cảm thấy hắn vẫn đang không ngừng run rẩy, liền ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, quản lí vẫn nắm chặt tay của cậu trai trực thang máy.
“Tôi sẽ không đi đâu hết, tôi ở ngay cạnh a, ngồi xuống trước đã…” Cậu trai trực thang máy chợt cảm thấy người đàn ông trước mắt này giống như thoái hóa thành đứa trẻ ba tuổi bất lực vậy.
Cậu để cho quản lí ngồi ở bên cạnh dựa vào cậu, nhưng mà hắn vẫn còn đang run rẩy kèm theo co giật.
“Cơ thể anh khó chịu sao?” Cậu trai trực thang máy vừa hỏi vừa suy đoán lung tung quản lí đáng ra không nên có bệnh sử động kinh các loại chứ…
Quản lí rên rỉ thút tha thút thít nói: “Tôi… Tôi… mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp…”
Như vậy câu đố đã có lời giải, té ra là chứng bệnh sợ không gian hẹp a… Cậu tưởng rằng chứng bệnh này chỉ tồn tại trong sách vở và phim ảnh thôi, không nghĩ tới việc thực sự có người mắc loại bệnh này.
“… Tôi sợ lắm…” Quản lí nắm tay cậu trai trực thang máy đến đỏ tấy.
“… Không phải sợ a… Anh có muốn nằm cho thoải mái hơn không? Tôi cho anh gối lên đùi của tôi.”
Cậu trai trực thang máy đỡ lấy đầu quản lí, để đầu của hắn nằm trên bắp đùi cậu, tứ chi thon dài của quản lí xếp thành một hàng, cậu trai trực thang máy xoa bóp đầu và cổ của hắn, cố gắng xoa dịu tình trạng bệnh của hắn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu trai trực thang máy không chủ định mà bắt đầu cất tiếng hát, đó là một bài dân ca nước Mĩ mà cậu rất ưa thích.
Hô hấp ban đầu dồn dập của quản lí bắt đầu ổn định lại, sau khi cậu trai trực thang máy ở trong thang máy hát xong còn có thể bình thường nói với cậu câu: “… Nghe rất hay đó…”
“… Thực xấu hổ.” Cậu trai trực thang máy ban ngày làm việc ở công ti bách hóa, ban đêm hát ở nhà hàng dân ca phương Tây, giấc mơ của cậu thực ra là làm một nam ca sĩ.
“Hát nhiều thêm chút đi…” Quản lí nhắm mắt lại.
Cậu trai trực thang máy cũng đáp ứng yêu cầu của hắn, cứ như vậy hát hơn mười bài, hát đến nỗi cậu trai trực thang máy khát khô rồi, nhưng vẫn không ai tới cứu giúp, giữa lúc đó cậu trai trực thang máy có thử lại ấn nút gọi, vẫn như cũ không ai hưởng ứng, cậu bắt đầu nghi ngờ có phải là không có ai biết bọn họ bị nhốt ở đây rồi không…
“Tôi không có mang nước… Nhưng mà có cái này.” Quản lí từ trong túi tiền lấy ra một viên kẹo đưa cho cậu trai trực thang máy.
“Kẹo?” Thực khó tưởng tượng là quản lí lại mang theo bên mình thứ này.
“Là dùng để dụ trẻ nhỏ đó, trong công ti bách hóa thường có trẻ nhỏ đi lạc…” Quản lí cười nói.
Cậu trai trực thang máy cũng cười hưởng ứng: “Cảm ơn, tôi rất thích ăn đồ ngọt, tôi mỗi lần đều nhờ đồng nghiệp mua giùm tôi bánh rán rất nổi tiếng ở dưới chợ thức ăn ngon kia, anh ăn bao giờ chưa?”
Quản lí lắc đầu, “Tôi không có thích đồ ngọt.”
Sau khi cậu trai trực thang máy ăn xong kẹo, chợt nghe thấy có tiếng la lớn bên ngoài.
“Này, người bên trong!”
Cậu trai trực thang máy vội vàng đi tới cửa hưởng ứng: “Mau tới cứu chúng tôi!”
“Biết rồi! Các anh rời cửa xa một chút!”
Thang máy vừa vặn kẹt giữa tầng bảy và tầng sáu, sau khi cửa mở ra quản lí cùng cậu trai trực thang máy được thuận lợi cứu ra, vừa ra khỏi thang máy quản lí liền so với vừa nãy như hai người khác biệt, phi thường bình tĩnh nói: “May mà không có khách hàng bị nhốt ở bên trong.”
Một tuần sau sự kiện thang máy bị trục trặc, cậu trai trực thang máy cả một tuần đều không thấy quản lí đi thang máy, “Quả nhiên chấn động quá lớn, khiếp sợ quá rồi sao…” Cậu trai trực thang máy nghĩ như vậy.
Ngày nọ, cậu trai trực thang máy đứng ở tầng mười hai, sau khi cậu trai trực thang máy như mọi ngày đi ra ngoài nói: “Thang máy xuống lầu”, ngẩng đầu lên thấy có một người đàn ông cách chỗ cậu đứng mười mét vẫy vẫy tay về phía cậu.
Là quản lí.
Cậu trai trực thang máy quay đầu trở lại đặt thang máy tạm thời đứng ở tầng này, vừa khéo lúc này không có khách hàng nào khác muốn đi thang máy, ngay sau đó cậu bước nhanh chạy qua.
“Quản lí, tôi rất lo lắng cho ngài đấy, sau vụ đó không có việc gì chứ?” Cậu trai trực thang máy quan tâm hỏi han.
“Không có việc gì, cảm ơn… Đây là cho cậu.” Quản lí lấy ra một hộp đồ vật đưa cho cậu trai trực thang máy.
Cậu vẫn còn chưa thấy gói quà đã ngửi thấy mùi hương, là bánh rán rất nổi tiếng của quán thức ăn ngon kia.
“… A… Cảm ơn…” Không nghĩ tới quản lí còn nhớ cậu ưa thích món này.
Trước khi phát sinh sự cố trục trặc thang máy, quản lí hoàn toàn không nhớ rõ khi hắn vào thang máy nhân viên phục vụ bộ dạng là tròn hay méo, sau đó hắn mới đi tra số liệu của cậu, biết cậu tên gọi là gì, thăm dò được cậu yêu thích loại bánh rán kia, là cái loại có lớp sô-cô-la ở mặt trên này, còn biết rõ là…
“Tôi lần sau có thể tới quán cơm Âu kia lúc cậu đang biểu diễn không?”
“A?!”
Bánh rán quản lí tặng tất cả đều là loại cậu ưa thích, cậu trai trực thang máy cảm thấy thật ngại, cậu chẳng qua là làm việc nên làm, bánh rán chỗ kia làm giá cũng không rẻ…
Cậu muốn tặng lại cho quản lí một món quà, thế là hôm nay sau khi giao ca, cậu đi thang máy đến tầng mười hai, định đem phiếu chiêu đãi nhà hàng phương Tây nơi cậu làm ca sĩ cho quản lí, đồng thời mời hắn tới nghe cậu hát.
Thế nhưng… Tuy là biết quản lí chịu trách nhiệm ở trên tầng mười hai, ngày thường cũng đều ở tầng mười hai, văn phòng làm việc cũng hình như ở tầng mười hai… Nhưng sau khi cậu trai trực thang máy ở trên tầng mười hai đợi ba tiếng thì…
“Chỗ này là chỗ nào? !” Cậu trai trực thang máy bất lực kêu to.
Nguyên nhân cậu trai trực thang máy sở dĩ thuyên chuyển công tác là, cậu là một người mù phương hướng… Thường hay lạc đường ở công ti bách hóa mình làm việc…
Và đấy là câu chuyện về viên quản lí mắc chứng sợ không gian hẹp và cậu trai trực thang máy mù phương hướng.
[1] Không bao giờ uấn giận hay nổi nóng.