Lãnh Tử Tình mỉm cười, xem ra ngày mai trên trang web sẽ thấy nổi lên hình tượng nữ nhân vật hoạt hình mới, một cô gái xinh đẹp với chiếc bình hoa tương xứng, bộ váy áo không cổ và hình hoa văn bên má sẽ làm điên đảo thị trường phụ kiện đang thịnh hành.
Quyển Tử: May mà có cậu! Tử Dạ, lần này cậu kiếm bộn rồi!
Lãnh Tử Tình khiêm tốn gõ lại trả lời: Chỉ cần cậu không dọa bị sa thải đã là phúc đức cho mình lắm rồi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Ha ha, dù thế nào thì hoàn thành được công việc này giúp Quyên Tử, Tử Tình vẫn có chút cảm giác thành tựu. Bỗng nhiên lại nghĩ đến Elaine. Nhìn biểu tượng nick của anh đang sáng, nhưng Lãnh Tử Tình lại không có dũng khí dám vào chào hỏi. Cô vẫn chưa xác định được mình có thể đảm nhận được chức vụ kia hay không. Nếu cô đề nghị được làm ở nhà, không cần phải tới cơ quan, chẳng biết anh có thể đồng ý không? Vì cô cũng không biết là Lôi Tuấn Vũ có cho phép mình đi làm hay không nữa. Hoặc, thậm chí Lôi Tuấn Vũ có cho phép cô đi làm, nếu vậy cô làm gì chẳng lẽ anh ta lại không biết? Nên như thế nào đây?
Luôn luôn sống yên lặng, cô thực sự không muốn cho Tuấn Vũ, cũng không muốn cho mọi người biết thân phận bí mật này của mình. Chính là bút danh nổi tiếng trên mạng của cô, Tử Dạ. Phụ nữ không phải vì xinh đẹp mà đáng yêu, mà bởi vì đáng yêu nên mới xinh đẹp. Cô hy vọng trong cuộc đời này sẽ gặp được một người đàn ông yêu cô vì chính bản thân cô, chứ không phải là vì những phù hoa hào nhoáng bên ngoài. Nhưng cô biết, người này tuyệt đối không phải là Lôi Tuấn Vũ. Chỉ nghĩ đến sở thích của hắn với phụ nữ cô đã muốn ói… Tên đàn ông này sao mà lại không biết kiềm chế ham muốn một chút chứ. Thực sự là không xem cô là người ngoài chút nào! Ai! Bộ mã đẹp trai thì cũng để làm gì đâu?! Trong lòng Lãnh Tử Tình khinh bỉ.
Lúc Cổ Dương quay trở lại, cứ nghĩ rằng Tử Tình đã chuẩn bị xong hết bữa tối cho anh rồi. Nhưng tìm đi tìm lại hết từ nhà bếp đến phòng ăn, một chút dấu hiệu khói lửa, đồ ăn cũng không thấy, trong lòng không khỏi tự hỏi: chẳng lẽ cô gái nhỏ này đi ra ngoài rồi?
Vài bước chân đã lên tới lầu hai, Cổ Dương dán sát lỗ tai lên cánh cửa, không nghe thấy tiếng động gì cả. Chẳng lẽ thật sự là không có nhà? Thử gõ gõ cửa, vẫn không thấy có tiếng trả lời. Mà bởi vì anh chạm vào, cánh cửa lại hơi nhẹ nhàng bị mở ra. Ánh mắt lướt qua bức tường bằng kính dày, rơi xuống một người phụ nữ đang nằm nghiêng ngủ say, tay vẫn ôm một chiếc máy tính. Rõ ràng là chơi máy tính xong rồi ngủ thiếp đi. Ha ha, cô gái nhỏ này còn đảo lộn giờ giấc hơn cả anh nữa. Đây là kiểu ngủ gì vậy?! Lại nhìn cái tư thế ngủ kia, haizzz! Không có một chút hấp dẫn nào, cằm đã rơi xuống tận giường, mà cơ thể vẫn còn thẳng tưng. Cổ của cô không bị vẹo mới là lạ!
Vốn đã định đóng cửa lại mặc kệ cho cô ngủ, nhưng lại nghĩ đến tay nghề nấu ăn của cô, Cổ Dương vẫn phá lệ đi vào trong, bước đến định đánh thức cô dậy. Ít nhất bây giờ cũng đã đến giờ ăn tối rồi, anh từ chối đối tác mời ăn cơm, vội về nhà, không phải là để xem cô ngủ nha.
Đột nhiên văn bản trên máy tính lướt qua tầm mắt, hấp dẫn sự chú ý của anh, anh nhanh chóng đọc qua vài dòng. Lông mày không khỏi nhướn lên. Cô gái nhỏ này đang làm cái gì vậy? Sao mà đọc đoạn văn này anh lại có cảm giác quen quen. Nhất là trong đó còn nhắc đến một nhân vật bị nghi ngờ là trộm nên bị đánh nhầm, sao lại có cảm giác đang nhìn thấy bản sao của mình thế nhỉ. Cổ Dương bất giác đưa tay chạm vào vết sẹo bên má mình. Nháy mắt, anh liền hiểu ra, cô ấy đang viết truyện. Văn phong rất tốt, rất hấp dẫn. Hình tượng của chính mình dưới ngòi bút của cô còn thật sống động. Ít nhất cô miêu tả anh là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, thân thủ phi phàm, khiến anh trong lòng nở từng khúc ruột! Xem ra, cô gái nhỏ này coi như còn có khẩu vị tốt. Cái tên Lôi Tuấn Vũ kia trong mắt cô còn chưa ở mức chấp nhận được!