Lãnh Tử Tình hồ nghi quay đầu nhìn nhìn hắn, vội vàng mở cửa đi ra.
"Đàn ông thối!"
Trở lại phòng, vừa định nằm xuống, di động lại vang lên! Vừa nhìn, vẫn là Lôi Tuấn Vũ!
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?! Lãnh Tử Tình không khỏi đảo tròn mắt, cô đợi hết hồi chuông thứ tám, mới nghe máy: "Làm gì?!"
"Thay ga giường!" Ngữ khí đối phương thật vô tội.
"Hôm qua tôi mới thay rồi!" Tiếng nghiến răng hẳn là có thể nghe thấy.
"Anh có bệnh ưa sạch sẽ!"
"Anh… Lôi Tuấn Vũ, có phải anh cố ý không hả?!" Lãnh Tử Tình nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô đương nhiên biết hắn có bệnh ưa sạch sẽ! Nhưng mà… Được rồi, kỳ thật khi sống chung cô phát hiện, hắn dường như mỗi ngày đều phải thay ga giường! Đây là cái bệnh ưa sạch sẽ gì chứ?! Cô thấy đúng là bệnh hoạn!
"Hàn tiểu thư, anh chẳng qua chỉ yêu cầu em làm những việc trong bổn phận của em. Em đang giận sao?" Khẩu khí Lôi Tuấn Vũ vô tội đến mức khiến người ta chào thua. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
"......".
¥%%@#@#@! Lãnh tử tình thật muốn mắng chửi người!
Có nên mặc kệ hắn không?! Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn di dộng suy nghĩ hồi lâu, vẫn tức giận đi ra ngoài. Dù sao hắn cũng không nhìn thấy, mình sao có thể hành động theo cảm tính chứ?!
Tâm tình Lôi Tuấn Vũ lúc này thật tốt, hắn chắc chắn Lãnh Tử Tình sẽ xuất hiện, bởi vì sự thiện lương của cô hắn hiểu rất rõ.
Lãnh Tử Tình gõ cửa, sau đó đi vào, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngồi dựa trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn màu gì?!"
Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức im bặt. Sao có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy, sau khi nhìn thấy bộ mặt cứng ngắc của hắn, cô vội cúi đầu tiến vào tủ quần áo, tìm kiếm ga giường.
"Em thích màu gì?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi.
Lãnh Tử Tình nghiến răng, cô thích màu gì liên quan gì đến hắn?!
"Màu hồng cánh sen."
"Vậy thì lấy màu hồng cánh sen!" Lôi Tuấn Vũ thản nhiên nói.
"Màu hồng cánh sen ở cách vách, anh cũng muốn?" Lãnh Tử Tình tức giận nói.
"Ha ha, dù sao anh cũng không nhìn thấy, sao em không tùy tiện thay một cái?" Lôi Tuấn Vũ hỏi.
"Lôi tiên sinh, đã muộn thế này, tôi không nhàn rỗi chơi đùa với anh. Màu hoa hồng thế nà o?" Lãnh Tử Tình lạnh mặt, nhìn Lôi Tuấn Vũ đã đứng dậy, dáng vẻ thật sự muốn thay ga giường. Trong lòng không khỏi mắng thầm, màu hoa hồng được rồi, vừa hợp với tính tình của anh!
"OK! Anh chỉ là không quen ngủ trên một cái ga giường quá lâu!"
Hừ! Quá lâu sao? Mới chỉ có một ngày! Thật đúng là kiếm cớ cho mình!
Nhanh nhẹn thay ga giường. Lãnh Tử Tình lẳng lặng nhìn hắn, hắn lại không hề có hành động gì quá đáng. Chuyện lạ! Hắn gọi cô qua đây như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn thay ga giường?!
"Được rồi, nghỉ ngơi đi!" Hồ nghi nhìn hắn, chậm rãi đi ra ngoài. Hắn lại không hề giữ mình lại! Lãnh Tử Tình không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng không biết thanh âm trong đáy lòng kia là mất mát hay là cái gì! Mặc kệ đi! Quay về ngủ! Thần thần bí bí, không biết muốn giở trò gì!
Lần này nằm xuống, Lãnh Tử Tình vậy mà lại không ngủ được. Nhìn điện thoại im lìm, đã mười phút không có động tĩnh gì.
Hắn đã ngủ chưa? Trừng mắt nhìn cánh cửa đi thông sang phòng hắn, Lãnh Tử Tình rất tò mò. Thật muốn chạy qua nhìn xem, lại cảm thấy ý nghĩ của mình quá vớ vẩn. Hắn không tìm cô, cô không phải là nên lấy làm mừng sao?!
Cầm lấy di động, không khỏi nhàm chán nghịch ngợm.
Mắt hắn có hy vọng không? Lãnh Tử Tình nghĩ đến hình ảnh lúc ban ngày hai người ở bờ biển. Hắn đối với mình lúc này rất đặc biệt, chẳng lẽ hắn đã yêu thân phận này của cô rồi sao? Không khỏi có chút không được tự nhiên! Trong lòng hình như là ghen tuông!
Hắn đối với "Lãnh Tử Tình đang ở nước Mỹ" xa xôi còn nói như vậy, lại làm những chuyện kia với mình bây giờ, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì? Chẳng lẽ bởi vì mắt không nhìn thấy nên muốn tìm kiếm một chút an ủi sao?! Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ngày mai nhất định phải gọi điện thoại cho chuyên gia, hỏi thăm tình hình chữa trị mắt của hắn một chút. Không thể cứ để yên như thế này được!
Lật xem danh bạ điện thoại, Lãnh Tử Tình bất giác nhìn đến số máy của Hoa Bá, khóe miệng không khỏi cong lên.
Anh ấy đang làm gì? Đã quay về hay chưa? Anh ấy và Ada, bây giờ có ổn không?
Ngón tay không khỏi run lên, lại bấm gọi!
Lãnh Tử Tình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi! Chết thật! Sao mình lại vô ý như vậy, vội vàng nhân lúc không có tiếng chuông liền dập máy! Trong lòng lại bắt đầu căng thẳng! Cô thật đúng là không khác gì một kẻ ngốc! Sao lại bất lịch sự như vậy!
Quả nhiên, đúng như cô lo lắng. Hoa Bá gọi điện thoại tới. Di động trong tay không ngừng rung lên, Lãnh Tử Tình khẽ than, chính là như vậy, khiến người ta cảm động muốn khóc!
"Alo?"
"Có việc?" Giọng của Hoa Bá, rất dịu dàng.
"Ồ, xin lỗi, không có việc gì… Muộn như thế này, em vừa bấm nhầm số…" Lãnh Tử Tình hận không thể cắn đứt lưỡi mình! Thật là… Bảo cô phải giải thích thật là quá phức tạp.
"......".
Đối phương không nói gì, Lãnh Tử Tình có chút xấu hổ nói: "Ừm, dạo này khỏe không?"
"… Còn em? Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?" Hoa Bá không trả lời thẳng, mà có vẻ quan tâm đến tình hình của cô hơn.
"Vâng, vẫn khỏe. Anh đã phải quay về chưa?" Lãnh Tử Tình có chút chột dạ hỏi. Cô không muốn để Hoa Bá cho rằng cô quan tâm, hơn nữa quan hệ hiện giờ của cô và Lôi Tuấn Vũ, vẫn còn đang dây dưa không rõ ràng!
"Tạm thời còn phải ở lại một thời gian nữa. Đúng rồi, anh đã đến tòa soạn rồi!" Hoa Bá cố ý chuyển đề tài.
"Ồ? Mọi người vẫn khỏe cả chứ?" Lãnh Tử Tình đột nhiên trở nên phấn chấn.
Hoa Bá ở đầu dây bên kia cười nhạo một hồi: "Em cũng rất tò mò nhỉ? Hôm nào chúng ta cùng nhau tụ tập, mọi người đều rất nhớ em!"
"Thật hay giả vậy? Nhớ anh thì có, em mới đến có mấy ngày?!" Lãnh Tử Tình ngồi dậy, vẻ
mặt tươi cười, "Chu Đồng khỏe chứ, còn Khương Dịch San nữa? Đúng rồi, Kiều Tử Minh vẫn kém như vậy sao? Lí Bân thế nào rồi? Vẫn phụ trách ngôn tình chứ?"
Hoa Bá không khỏi cười ha hả: "Em hỏi một hơi nhiều như vậy, muốn anh trả lời thế nào đâ
y?!"
"Em nhất thời kích động thôi! Đã ba năm không có tin tức của bọn họ rồi! Nói về Chu Đồng trước đi! Thế nào rồi? Cô ấy vẫn tốt cả chứ?"
"Ừ, rất tốt! So với anh còn giỏi hơn nhiều!" Hoa Bá tán thưởng tự đáy lòng, người phụ nữ này trời sinh đã biết làm ăn! Vô cùng giỏi giang!
"Có phải cô ấy đối với anh vẫn…" Tiếng cười mờ ám khiến người ta nghe xong có chút không chống đỡ được.
"Đừng nói lung tung! Tổng biên tập Chu Đồng là người đã kết hôn rồi, em đừng có bày đặt chuyện linh tinh nha! Hiện giờ người ta là đại gia rồi đó! Ha ha, có điều có một tin thật sự khiến người ta kinh hỉ!" Hoa Bá chợt tỏ ra thần bí.
"Cái gì? Anh mau nói đi!" Lãnh Tử Tình không khỏi giận dỗi, anh ấy khi nào thì học được cách thả mồi như vậy chứ?"
Đang nói chuyện say sưa! Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt lù lù xuất hiện một người đàn ông, dọa Lãnh Tử Tình sợ tới mức "Á" một tiếng thét lên kinh hãi, di động rơi xuống giường…