Quả thật là vớ vẩn! Hắn cũng không muốn con của mình sau này giống như bọn hắn, cuộc sống loạn hết cả lên!
Thế là Cổ Dương liền đứng dậy, cười nói: "Quan điểm của tôi chính là đánh chết cũng không chịu thừa nhận!"
"Vũ, tôi tuy không phải phụ nữ, nhưng thời gian gần đây tôi đã nghiên cứu tâm lý của phụ nữ! Nếu đương sự đánh chết cũng không thừa nhận, người khác cho dù nói đúng, cũng không là gì cả! Bởi vì bản chất của các cô ấy hoàn toàn không muốn biết quá tường tận, thậm chí trong tiềm thức của các cô ấy còn kỳ vọng điều này không phải là sự thật! Cho nên, chúng ta nhất định phải tận lực biến thật thành giả!"
Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ chắc chắn của Cổ Dương, có chút đăm chiêu.
Cổ Dương tiếp tục nói: "Chúng ta giả thiết một chút, nếu cậu nói hết sự thật chuyện này với Lãnh Tử Tình! Kết quả sẽ như thế nào? Chỉ có thể làm ấn tượng của cô ấy càng sâu đậm hơn. Cô ấy mặc kệ cậu có cùng cô gái kia làm chuyện đó hay không, ít nhất về mặt hành vi cậu đã chệch quỹ đạo! Người con gái thuần khiết như cô ấy, liệu có cho phép cậu vấy bẩn như vậy hay không! Đương nhiên, tôi nói là dựa trên cơ sở cậu muốn thật sự trở thành chồng của cô ấy, cậu có thể muốn làm gì thì làm, nhưng một khi cậu đã có trách nhiệm, nếu cô ấy đã có hy vọng xa vời. Vậy thì, cậu nhất định phải kiên trì tới cùng! Nếu cậu xác định cô ấy là người vợ đến hết đời của cậu!"
Lôi Tuấn Vũ nghe lý luận đâu ra đấy của Cổ Dương, hồ nghi nhìn anh: "Cậu hình như rất có kinh nghiệm!"
Cổ Dương cười, huýt sáo một hơi: "Tình hình của tôi hiện giờ, cũng chẳng khác gì cậu! Tôi cũng có mục tiêu rồi, Bối Nhi của tôi, tôi phải để cô ấy trở thành người phụ nữ duy nhất của Cổ Dương trên thế giới này! Từ nay về sau tôi cũng sẽ trở thành người đàn ông duy nhất của cô ấy!"
Trong lòng Lôi Tuấn Vũ không khỏi chấn động! Người phụ nữ duy nhất? Người đàn ông duy nhất? Đây là mục tiêu của cậu ta? Mục tiêu của cậu ta từ bao giờ trở nên đơn giản như vậy, khác biệt như vậy?! Tuy nhiên, lời cậu ta nói lại khiến hắn chấn động trong lòng.
"Được rồi, Vũ! Phụ nữ đôi khi không thể hiểu được đàn ông chúng ta! Nhu cầu sinh lý đối với đàn ông và đàn bà mà nói là hai khái nhiệm hoàn toàn không giống nhau! Nhưng cậu nhất định phải nhớ kỹ, đánh chết cũng không được thừa nhận!" Cổ Dương giống như một huynh trưởng đi tới, vỗ vỗ vai Lôi Tuấn Vũ.
"Chiêu này của cậu thật sự dùng được?" Lôi Tuấn Vũ có chút không tự tin lắm. Rõ ràng là chuyện đã làm, hiện giờ bảo hắn không được thừa nhận, hắn xưa nay chưa từng chịu uất ức như vậy.
"Lão huynh, phụ nữ là phải dỗ dành! Đừng có tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt phụ nữ, bọn họ không chấp nhận kiểu đó của chúng ta đâu! Haiz! Đàn ông rời phụ nữ ra sống không nổi, phụ nữ rời đàn ông ra vẫn sống tốt!" Cổ Dương giống như mới được đầu thai thoát xác, câu nào cũng chí lý.
"Tiểu tử cậu thật sự không về Mỹ sao? Hợp đồng bên kia chẳng phải đã ký rồi sao?" Lôi Tuấn Vũ giải tỏa nghi ngờ, tốt bụng nhớ ra công việc của Cổ Dương.
"Hiện giờ là bọn họ cầu cạnh tôi, tôi nhân dịp này cũng làm bộ làm tịch một phen! Vũ, tôi và cậu đều là người đã từng yêu! Lúc trẻ tuổi lông bông, loại tình yêu đó là tình yêu không cần trả giá không cần chịu trách nhiệm! Hiện giờ…" Cổ Dương đột nhiên cười thâm sâu, vẻ dịu dàng vô tận lấp lánh trong mắt anh, "Hiện giờ, tôi muốn một gia đình, một gia đình có phụ nữ có con cái! Muốn có một tình yêu càng thêm đủ đầy!"
Lôi Tuấn Vũ không khỏi có chút xúc động, đúng vậy! Muốn một gia đình có phụ nữ có con cái! Chẳng lẽ hắn không như vậy sao? Phải biết rằng, khi hắn biết đứa con của Lãnh Tử Tình không còn, trong lòng hắn hối hận vô cùng! Hắn hận không thể hủy đi chính mình! Hắn sao có thể làm tổn thương cốt nhục đầu tiên của mình và Lãnh Tử Tình chứ?! Nghĩ đến một cô bé con giống hệt Lãnh Tử Tình ríu rít ở dưới đầu gối mình, nụ cười của hắn không nhịn được liền hiện ra ở trên mặt. Nhưng hắn lại tự tay giết chết nó!
"Người anh em! Phía người phụ nữ của cậu có cần tôi để Tử Tình nói tốt với cô ấy mấy câu, bọn họ là chị em tốt, hẳn là có thể giúp được cậu!" Lôi Tuấn Vũ vô cùng cảm kích nói.
"Chớ! Cậu vẫn nên bớt lo đi cho tôi! Tôi đây vất vả lắm mới có được tiến triển! Đừng có để bọn họ ở cùng một chỗ, coi chừng cùng nhau bàn luận tài nghệ, thì tôi liền coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Được rồi, tôi phải trở về chuẩn bị bữa tối cho vợ con tôi rồi! Đây là điều kiện bắt buộc để tôi có thể ở trong nhà của cô ấy! Tôi phải cảm tạ trời đã ban cho tôi năng khiếu nấu ăn, amen!" Cổ Dương khoa trương múa tay loạn xạ trước ngực.
Lôi Tuấn Vũ bật cười, đấm vào vai anh: "Xem cậu chẳng có chút tiền đồ kìa!"
Cổ Dương không cho là đúng, cười cười vừa đi vừa nói: "Đừng chỉ cười tôi, trò hay của cậu vẫn còn ở phía sau đó!"
Cổ Dương đi rồi, Lôi Tuấn Vũ vội vàng gọi điện thoại về nhà, chị Ngô nói Lãnh Tử Tình không hề về nhà. Hắn liền có chút lo lắng. Lập tức bấm số di động của Lãnh Tử Tình, gọi vài lần đều không có người nghe máy.
Ngẫm nghĩ lời Cổ Dương nói, Lôi Tuấn Vũ gật gật đầu, gửi một tin nhắn: Tử Tình, anh không hề có lỗi với em! Hãy tin anh! Tối nay về nhà ăn cơm, anh đích thân xuống bếp… tuyệt đối không chỉ có mì!
Lãnh Tử Tình và Thời Kính Nhiên đang tán chuyện vui vẻ, khách khứa trong quán ăn Hàn Quốc cũng rất nhã nhặn, thanh âm của bọn họ không hề lớn. Vô cùng nhẹ nhàng. Lãnh Tử Tình dường như đã quên mất tâm tình xấu của mình.
Đột nhiên, di động rung lên, trong lòng Lãnh Tử Tình cũng nổi sóng theo. Cô không muốn xem, có thể đoán được là của Lôi Tuấn Vũ. Di động trên mặt bàn vẫn không ngừng rung.
Thời Kính Nhiên nhìn nhìn di động, lại nhìn vào mắt Lãnh Tử Tình, nói: "Không nghe?"
Lãnh Tử Tình cười: "Người không quan trọng." Nói xong, tỏ vẻ không để ý uống một ngụm nước.
Thời Kính Nhiên khóe miệng khẽ nhếch, tự ý cầm lấy di động.
"Này, anh làm gì vậy? Không cần nghe!" Lãnh Tử Tình hoảng hốt, vội vàng ngăn lại.
Thời Kính Nhiên lắc lắc đầu, nhìn màn hình di động của cô viết mấy chữ "Lôi Tuấn Vũ". Lẳng lặng nhìn di động yên lặng trở lại, sau đó đầu ngón tay bấm bấm trên di động, sau đó chuyển lại cho Lãnh Tử Tình: "Đây là số điện thoại của tôi! Lần sau nếu không vui, thì hãy gọi cho tôi! Tôi mời em ăn mì!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lãnh Tử Tình bật cười, đùa nghịch di động trong tay. Hai người nói chuyện từ trưa đến chiều, Thời Kính Nhiên thật sự rất biết an ủi người khác, khiến cô tạm thời quên đi phiền não.
Đột nhiên rung lên, một tin nhắn chuyển đến. Lãnh Tử Tình ngừng một chút, ngón cái nhẹ nhàng dịch chuyển, liền nhìn thấy tin nhắn của Lôi Tuấn Vũ, có chút đăm chiêu.
"Sao vậy? Nói gì vậy?" Thời Kính Nhiên tò mò hỏi.
"Không có gì!" Lãnh Tử Tình bỏ di động vào túi, cười nhẹ.
"Được rồi, gỡ chuông phải cần người buộc chuông! Người ngoài như tôi không can thiệp vào nữa! Đưa em về nhà, hòa giải với ông xã yêu quý của em. Nếu tiện, nói với anh ta, đừng có bắt nạt người phụ nữ mà Thời Kính Nhiên coi trọng, nếu không, anh ta tuyệt đối sẽ hối hận!
Tôi chính là Kim cương Vương lão ngũ chuyên đi quyến rũ phụ nữ!" Thời Kính Nhiên nói có chút khoa trương.
"Ha ha ha, anh có thôi đi không?!" Lãnh Tử Tình cười đến sáng lạn. Trong lòng thật sự có một giọng nói đang thúc giục cô trở về nhà, người đàn ông kia muốn đích thân xuống bếp?
Hắn không phải chỉ biết làm mì thôi sao? Khi nào thì chịu hạ thấp như vậy? Nhưng khi nghĩ đến câu nói lúc trước của hắn "Anh không hề có lỗi với em", đám mây đen trong đáy lòng cô lặng lẽ tan biến…