Lãnh Tử Tình thản nhiên cười: Ha ha.
Thiên đạo thù cần: Tôi nói tôi nhớ em.
…..
Lãnh Tử Tình: Ha ha.
Đối phương có chút sốt ruột, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều!
Thiên đạo thù cần: Không nói gì là ý gì?
Lãnh Tử Tình: Hình như anh có tâm sự gì, có thể nói cho tôi biết không?
Từ lời nói của đối phương Lãnh Tử Tình cảm nhận được, anh ta hình như có chuyện gì đó rất buồn phiền, toàn bộ ngôn ngữ đều rất bá đạo, rất mạnh mẽ! Hình như tâm tình rất kém thì phải. Còn cô thì sao? Chẳng phải cũng như vậy sao! Nếu không, việc gì ngay cả tâm trạng viết truyện cũng không có! Ở đây ngồi nói chuyện phiếm với độc giả làm gì chứ? Có lẽ là đồng thời với việc muốn chữa lành cho người khác, tiện thể cũng liếm vết thương của chính mình chăng!
Thiên đạo thù cần: Nói với em, em có thể giải quyết?
Lãnh Tử Tình bị nghẹn đến chết lặng! Độc giả này tâm tình hình như rất kém! Sao cô cứ cảm thấy có mùi thuốc súng nồng nặc.
Lãnh Tử Tình: Anh, không sao chứ?
Lôi Tuấn Vũ ngồi trước máy tính trong văn phòng, nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ, so với sắc mặt tối đen của hắn, thật là tương xứng. Không sao? Cô cho rằng hắn sẽ không sao ư?
Cãi nhau với hắn xong, lại có tâm tình nói chuyện với người đàn ông khác, lại còn quan tâm người đàn ông khác nghĩ gì, có tâm sự gì?! Cô quả thật ung dung tự tại không phải bình thường!
Ánh mắt tối tăm của hắn nhìn chằm chằm khung đối thoại với Tử Dạ kia, đối với những hàng chữ màu nâu đỏ kia thật là mẫn cảm, cô gái nhỏ này thật sự muốn bức hắn phát điên sao?! Sự điên cuồng một giờ trước lại lần nữa cuốn vào đầu óc--.
""Chồng yêu, em đến đây!" Tiểu Mễ cười đến vô cùng đắc ý, cô ta cọ xát mông mình lên người hắn, nhằm thẳng nơi cứng rắn của hắn, chậm rãi ngồi xuống…
Phút chốc bừng tỉnh, khuôn mặt Tiểu Mễ trước mắt hiển hiện rõ ràng! Thân thể Lôi Tuấn Vũ
đột nhiên chấn động, sao lại là cô ta?! Tử Tình đâu?!
"Oành" một tiếng, Tiểu Mễ mắt nổ đom đóm, tình huống gì đã không còn nhớ nữa! Mà cả người mình bị đẩy ngã ở góc sô pha đã là sự thật không thể chối cãi!
"Lôi… Lôi tổng…" Tiểu Mễ dường như ý thức được nguy hiểm cận kề.
"Tử Tình đâu?!" Lôi Tuấn Vũ quát!
Tiểu Mễ sợ tới mức rúm lại ở sô pha, run giọng đáp lại: "Không… không biết… ngài nói… chị
AMAY hả?"
Túm chặt lấy cằm Tiểu Mễ, dọa cô ta thét một tiếng chói tai, sợ tới mức ra sức xin tha: "Lôi tổng, tha mạng! Không liên quan đến em! Em đi tìm chị AMAY, em đi gọi chị ấy quay lại."
Nói xong liền định xuống khỏi sô pha, nhưng không địch nổi sức của hắn, đau đớn ở cằm nói cho cô ta biết người đàn ông này lúc này dù là đang không một mảnh vải trên người nhưng lại vô cùng nguy hiểm!
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nheo mắt lại, ý thức dần dần thanh tỉnh! Nơi này mẹ kiếp hóa ra là Muôn Tía Nghìn Hồng! Không phải nhà của hắn! Người con gái nhất thời làm hắn thần hồn điên đảo trước mắt này, căn bản chính là gái điếm, làm sao có bóng dáng của Tử Tình! Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn vẻ run rẩy của Tiểu Mễ, Lôi Tuấn Vũ khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng nói: "Đừng có mơ tưởng cái gì! Cô nên hiểu rõ thân phận của mình, đừng tự rước lấy họa!"
"Em… em hiểu! Lôi tổng, ngài yên tâm! Em sẽ không mơ tưởng cái gì!" Tiểu Mễ gật đầu lia lịa, sợ Lôi Tuấn Vũ bóp nát cả xương cốt cô ta!
"Ừm, rất tốt!" Liếc mắt nhìn thân thể cô ta một cái, Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cười giễu nói, "Lấy lòng tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô!"
"Vâng." Tiểu Mễ lập tức gật mạnh đầu, ánh mắt liếc xuống ngón tay trên cằm, rốt cuộc khiến Lôi Tuấn Vũ buông lỏng tay ra.
Trong lòng Lôi Tuấn Vũ vô cùng mất bình tĩnh, hắn lại coi người con gái khác là Lãnh Tử Tình! Sao có thể như vậy?! Nhất định là cái cô gái nhỏ kia cho mình ăn phải đồ ăn gây ảo giác gì đó rồi! Chết tiệt! Hắn cũng không tin vào tà ma, hôm nay hắn muốn nhìn xem, Lôi Tuấn Vũ hắn ngoại trừ Lãnh Tử Tình, có thể vui vẻ cùng người con gái khác hay không!
Giống như hắn đã từng phóng khoáng phong lưu trước đây!
Tiểu Mễ nhận được mệnh lệnh lập tức liền muốn ngồi lên đùi Lôi Tuấn Vũ, nhưng giây tiếp theo lại bị lời nói lạnh lùng của hắn làm đông cứng lại: "Nếu cô dám làm bẩn nó, thì tôi sẽ để nói… giết chết cô!"
*đống phân chó mà đòi sạch sẽ, mắc cười =,=
Lời nói như gai nhọn, khiến cho Tiểu Mễ dường như chết lặng! Trời ạ! Người đàn ông này thật đáng sợ! Lòng tự trọng của cô ta không ngừng bị dẫm đạp, cô ta lúc này không biết là muốn có một người nào đó đi nhầm vào phòng đến mức nào, đi vào quấy rầy một chút!
Nhưng đây là phòng bao mà! Có ai có thể đi nhầm, bước vào một phòng bao của Muôn Tía Nghìn Hồng chứ?! Trừ phi đầu anh ta bị rỉ hết rồi!
Cơ hồ là cứng ngắc quỳ trước đầu gối Lôi Tuấn Vũ, một lần nữa dùng tay nắm lấy phân thân đã muốn ỉu xìu của hắn, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn…
Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu lưỡi cô ta, nhìn nó khẽ liếm, mà nơi đó lại vẫn mềm rũ bất động!
Tiểu Mễ có chút sốt ruột, mồ hôi chảy ròng ròng tăng thêm lực đạo, ngậm toàn bộ nó vào trong miệng, bắt đầu kích thích mạnh hơn!
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nhìn hành động của cô ta, đột nhiên một trận buồn nôn, phẫn nộ quát: "Đủ rồi! Cút!" Trong lòng có một nỗi buồn bực vô danh, hắn sao lại cảm thấy hình ảnh này vô cùng ghê tởm nhỉ?! Sao lại nhìn không vào mắt khuôn mặt này chứ?! Trong lòng chỉ nghĩ đến một người con gái, liền nảy sinh chán ghét với cô gái này!
Tiểu Mễ kích động suýt nghẹn, cô ta vội vàng ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất khoác lên người. Tốt quá rồi, mặc dù không có tiền boa, cô ta cũng chấp nhận! Coi như vẫn còn sống!
Chỉ chốc lát sau, áo phông và váy đã mặc lên người cô ta, có điều vẫn có chút chật vật.
Lôi Tuấn Vũ liền tức khắc hồi phục tinh thần. Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?! Có đàn bà ở
trước mặt mình, ở ngay thiên đường mà hắn từng lui tới, thế mà hắn lại thờ ơ?! Hay là hắn không phải Lãnh Tử Tình thì không được?! Chẳng lẽ hắn thật sự cả đời chỉ có thể bị cô gái nhỏ này đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Không không không! Vừa nãy khi cô gái này kích thích hắn, hắn cũng không hề nghe thấy tiếng thét chói tai của Lãnh Tử Tình, như vậy có phải chứng tỏ, chứng bệnh của hắn đã được chữa khỏi? Hắn không bao giờ phải khốn khổ
nữa sao?
Ánh mắt chợt ánh lên tia vui thích, ngăn Tiểu Mễ đang định mở cửa, nói: "Cô tên gì?"
"Tiểu… Tiểu Mễ." Lòng Tiểu Mễ chợt lạnh, Lôi tổng này sẽ không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt chứ?
"Tiểu Mễ, ừm! Nếu cô có thể trong vòng ba phút làm nó cứng lên, tôi sẽ thỏa mãn cô!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ rút ra một tấm danh thiếp từ túi áo vest, hí hoáy viết gì đó. Sau đó mờ ám giơ danh thiếp trong tay lên nói: "Đây là 10 vạn, nếu làm được, cái này sẽ là của cô!
Ngày mai cô có thể đến phòng thư ký tổng tài của Tập đoàn Kiêu Dương tìm thư ký Lý để lấy!"
Mười vạn? Ánh mắt Tiểu Mễ không khỏi sáng lên, cô ta cười duyên nhận lấy danh thiếp, nhét vào trong nội y, đây là lời nói hay nhất trong chiều nay mà cô ta nghe được!
Được! Vì mười vạn, cô ta sẽ trả bất cứ giá nào! Không thể phí hoài chứ!
Thế là, Tiểu Mễ nhìn xung quanh phòng bao, ngúng nguẩy đi tắt đèn, không biết từ đâu lấy ra một cái điều khiển từ xa, bật ti vi trong phòng lên, bấm bấm một lúc, liền xuất hiện một cảnh xuân sắc…