Không ngờ cô gái nhỏ này khi cuồng dã lên, lại làm cho hắn chống đỡ không nổi như vậy!
Tim hắn cũng bắt đầu cuồng dã không còn quy luật…
Nhìn thấy vẻ hưởng thụ của Lôi Tuấn Vũ, Tiểu Mễ càng thêm bạo dạn! Cô ta nằm trên sô pha, gối đầu lên đùi hắn, nghiêng người hôn thân thể hắn, dạn dĩ nắm lấy bàn tay hắn đang đặt trên ngực mình, kìm lòng không đậu, lại nôn nóng khó che giấu sự thỏa mãn, muốn có được sự âu yếm của hắn.
"Ừm! Bảo bối, trưởng thành rồi!" Lôi Tuấn Vũ nhắm chặt hai mắt, cảm nhận sự mềm mại trong tay, khóe miệng mờ ám hơi nhếch lên, bàn tay to lớn đặt trên bộ ngực đầy đặn của Tiểu Mễ, không ngừng vuốt ve.
Động tác này càng thêm khích lệ Tiểu Mễ, cô ta bắt đầu tăng thêm lực tay và môi, hài lòng nghe thấy tiếng rên vui sướng mà đè nén của Lôi Tuấn Vũ.
"Ừm, vợ yêu, nhanh lên chút! Lên đi! Để anh tiến vào!" Lôi Tuấn Vũ thoải mái nắm lấy Tiểu Mễ, để cô ta đưa lưng về phía mình, một bàn tay nắm lấy bầu ngực cô ta! Giây phút áp sát vào thân thể cô ta, hắn có thể nghe được sự cuồng dã trong lòng mình, hắn lại muốn cô như vậy?! Hắn lại quyến luyến thân thể cô như vậy?! Hắn lại yêu một người con gái bình thường như vậy! Hắn lại có thể như vậy…
Vợ yêu! Tiểu Mễ chấn động, Lôi tổng này vừa gọi vợ yêu sao? Không khỏi mỉm cười, người đàn ông này lại thiếu đàn bà? Hắn lại còn không xác định được vợ của mình?! Hắn thay đổi nhiệt tình với mình như vậy, hóa ra là coi mình là vợ của hắn?! A, mấy người đàn ông có tiền thật là mỗi người một vẻ nha! Vợ yêu hả? Rất tốt, cô ta rất thích cách xưng hô này!
Từ từ nhắm hai mắt, trong lòng Lôi Tuấn Vũ khao khát cực độ thân thể của Lãnh Tử Tình, hắn muốn cô vì mình mà phóng thích, phóng thích hoàn toàn! Hắn muốn chứng minh cô thuộc về hắn! Tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về hắn!
Đầu thuốc trên tay không biết đã bị vứt ra rất xa từ lúc nào! Tay kia của hắn cũng đặt lên thân thể ma quỷ này, hắn cắn mạnh lên lưng cô ta, hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ của thân thể trước ngực! Ha ha, rất tốt, chân thực tồn tại.
"Nói! Em có yêu anh không?" Lôi Tuấn Vũ bá đạo tiếp tục cắn.
"Á! Yêu! Em yêu anh!" Tiểu Mễ kích động run rẩy, kiểu cắn đó lại khiến thân thể cô ta run rẩy kịch liệt, một chút đau đớn càng thêm kích thích cảm giác của cô ta. Lực đạo trước ngực kia rất vừa phải khiến cô ta cả người khô nóng, rất nhanh liền tiến vào điểm nhạy cảm.
Người đàn ông này thật không tầm thường, cánh tay mạnh mẽ của hắn khiến cho cô ta kìm lòng không đậu muốn áp sát vào hắn! Đây là một trong số ít những người đàn ông khiến cô ta động tâm trong chốn phong lưu này! Khó trách chị AMAY ghen tị như vậy! Mặc dù là làm chuyện đó cũng không giống người thường!
"Nói yêu anh ở chỗ nào?" Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng hôn lên lưng cô ta, chậm rãi chuyển từ gặm cắn thành hôn, hắn dường như nghe được trái tim không tự tin của mình ngừng lại, nín thở chờ đợi cô ta trả lời!
Đầu óc Tiểu Mễ hỗn độn, hắn rốt cuộc muốn cô ta nói gì? Hắn muốn đáp án gì đây? Lúc này, cô ta muốn ngồi xuống, ngồi lên gốc rễ hắn, nhưng hai tay hắn lại gắt gao giữ chặt cô, toàn bộ thân thể dán sát vào bộ ngực hắn lắc lư trong không trung, khiến cho ý thức của cô ta đã có chút tan rã.
"Ưm, a, em yêu cách anh vuốt ve em như vậy…" Tiểu Mễ kìm lòng không đậu mà nỉ non, trong không gian khép kín bao trùm sự mờ ám, khiến người ta tâm trì nhộn nhạo.
"Ha ha," Lôi Tuấn Vũ cười khẽ, "Đã yêu anh như vậy, vì sao còn muốn khóc lóc?"
Lôi Tuấn Vũ vô cùng nhẹ nhàng xoay người cô ta lại, hôn lên bộ ngực đầy đặn của cô ta, thỏa mãn gầm nhẹ.
"A!" Tiểu Mễ kích động ôm lấy đầu hắn, hòa theo nụ hôn của hắn mà áp sát vào thân thể mình, không ngừng phối hợp.
"Nói, thích như vậy không?!" Câu hỏi bá đạo lại tiếp tục!
"Thích, rất thích nha…" Giọng Tiểu Mễ run rẩy không rõ tiếng!
"Nói! Còn dám hận anh nữa không?!" Lôi Tuấn Vũ vùi đầu vào giữa ngực cô ta hàm hồ chất vấn.
"Không… không dám… á!" Tiểu Mễ kinh ngạc kêu lên vì lực đạo đột ngột trước ngực.
"Nói! Còn dám mắng anh nữa không?!" Lôi Tuấn Vũ cắn mạnh lên một bên nụ hoa của cô ta, nhưng vài giây sau liền giảm bớt lực, không buông tha mà nhẹ nhàng hôn đi dấu răng kia.
"Không… không dám nữa!"
"Nói! Em có yêu anh không?!" Giọng Lôi Tuấn Vũ có chút kích động.
"Yêu! Em rất yêu anh! Nhanh lên! Em sắp… không chịu nổi nữa…" Tiểu Mễ mê loạn lắc đầu, ghì đầu hắn cọ xát vào ngực mình.
"Ha ha, em là mèo hoang nhỏ! Vợ yêu, đến đây, xuống dưới, ngoan ngoãn để anh yêu!" Lôi Tuấn Vũ mở mắt ra, nhẹ nhàng đưa thân thể cô ta hướng đến nơi căng tức của hắn.
"Chồng yêu, em đến đây!" Tiểu Mễ cười đến vô cùng đắc ý, cô ta cọ xát mông mình lên người hắn, nhằm thẳng nơi cứng rắn của hắn, chậm rãi ngồi xuống…
Lãnh Tử Tình khóc đủ lâu, lâu đến mức mở mắt ra cũng cảm thấy thật khó khăn!
Chị Ngô gọi cô ăn cơm tối, cô hoàn toàn không có tâm tình, kiếm đại một cái cớ, nói bụng mình khó chịu, không ăn được, để cô ta ăn trước một mình.
Chị Ngô cũng là người thông minh, tiên sinh và phu nhân cãi nhau dữ như vậy, cô ta sao lại không rõ, cũng không dám truy hỏi nữa! Đều nói vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường hòa, cô ta là người ngoài, cũng không tiện xen vào, ngoan ngoãn ngồi nguyên ở vị
trí của mình là được. Có điều, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm làm bảo mẫu của cô ta, cuộc hôn nhân của bọn họ không bền chắc lắm. Đàn ông có tiền lại đẹp trai, đàn bà bình thường lại hướng nội, cuộc hôn nhân này chính là tiêu biểu cho hôn nhân đối ngoại trong giới giải trí hoặc trong tầng lớp thượng lưu, sao có thể lâu dài chứ?! Haiz!
Lãnh Tử Tình vùi người trên giường, bất giác đưa tay đặt lên bụng, nơi này có một sinh mệnh nhỏ bé đang nảy sinh. Thế nhưng, cô lại không phải là một người mẹ tốt. Cứ dùng đủ mọi cách làm tổn thương nó! Không biết cuộc cãi cọ hôm nay, bé nghe được bao nhiêu, học được bao nhiêu?! Cảm xúc của cô có phải cũng ảnh hưởng đến nó không?
Hít một hơi thật sâu! Về sau sẽ không bao giờ có thể như vậy nữa! Việc gì phải làm mình khóc, làm mình đau lòng chứ? Đã quyết định giữ lại đứa bé, thì cô nhất định phải dũng cảm lên! Đối với người đàn ông như Lôi Tuấn Vũ cô chẳng lẽ còn ôm hy vọng xa vời gì sao? Hành vi trước đây của hắn cô chẳng phải là hiểu rõ nhất rồi sao?! Có lẽ, hắn cảm thấy chính mình lúc nào cũng chống đối hắn, lúc nào cũng đối lập với hắn, hắn cảm thấy rất mất mặt, cho nên mới dùng phương thức khác biệt như vậy để sống chung với cô. Nhưng cô chẳng lẽ không biết hắn chẳng qua chỉ là một công tử đào hoa sao? Còn chờ mong có kỳ tích nào xuất hiện sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Bản chất của hắn sao có thể thay đổi?! Cười tự giễu, Lãnh Tử Tình cảm thấy chính mình vì sao có thể kiên quyết nói lời từ biệt với Hoa Bá như vậy, vì sao có thể kiên quyết giữ lại cái thai này như vậy! Dường như chính mình đối với hắn vẫn còn hy vọng xa vời gì đó, hoặc là trái tim mình đã bị người đàn ông ác liệt này bắt làm tù binh rồi!
Thật hoang đường biết bao nha! Cô yêu phải người đàn ông mà mình từng khinh bỉ! Cô lại còn chấp nhận sinh con cho hắn! Hoặc là… không phải vì hắn? Là vì chính mình?
Đúng rồi, vì con, vì chính mình, cô không thể ngốc nghếch như vậy nữa!