Lãnh Tử Tình rửa mặt, trừng mắt nhìn cặp mắt sưng đỏ trong gương, chính mình vừa nãy khóc bao lâu đã quên mất rồi! Sau đó vẫn là Hoa Bá đầu hàng, vừa dỗ vừa nhận lỗi! Ha ha, nước mắt của phụ nữ xem ra đúng là vũ khí chí mạng! Nếu như, cô khóc lóc om sòm như vậy trước mặt Lôi Tuấn Vũ, liệu hắn có dịu dàng với cô một chút không?!
Ừm! Lãnh Tử Tình rùng mình một cái, e là hắn sẽ hung tợn nói với cô: Anh ghét nhất là nước mắt của phụ nữ! Sau đó giũ áo bỏ đi mất!
Đàn ông thối chết tiệt!
Sửng sốt, sao lại nghĩ tới hắn rồi?! Rõ ràng chính mình bỏ trốn khỏi bên cạnh hắn, vì sao lại cứ nghĩ đến hắn?! Căm giận cầm bản chải đánh răng, hướng về phía gương ra sức chà răng, chà mấy cái lại phát hiện hình như không đúng. Trời ạ! Lại quên không lấy kem đánh răng!
Hồn của cô cũng bị hắn chọc giận mà bay hết rồi!
Nhân lúc Hoa Bá ra khỏi nhà, Lãnh Tử Tình len lén vào phòng ngủ của Hoa Bá, lấy lại máy tính. Trời ạ! Bị nhốt ở trong này không cho ra khỏi cửa, nếu ngay cả máy tính cũng bị anh tịch thu, thì cô biết làm cái gì chứ? Chờ chết sao?!
Vội vàng mở ra, Lãnh Tử Tình nhớ là hôm qua vẫn còn tin nhắn của một độc giả chưa trả lời!
Gọi là gì ấy nhỉ?! Đúng rồi, chính là cô ấy! "Thiên đạo thù cần!" Lãnh Tử Tình vội kích vào biểu tượng của Thiên đạo thù cần, chào hỏi một câu: Xin chào!
Lôi Tuấn Vũ đang xem "Bí quyết phòng the" đến mức máu nóng sôi trào, chợt nghe thấy tiếng bíp bíp, biểu tượng của Lãnh Tử Tình lại nhảy lên rồi!
Một cảm giác vui mừng như điên ập tới, khiến cho hắn có chút kích động, ngón tay đờ đẫn bấm vào biểu tượng đang nhấp nháy kia, nhìn thấy hai chữ "Xin chào".
Cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc như vậy, giống như nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô đang nở rộ ở bên kia mạng.
Nói gì bây giờ? Lôi Tuấn Vũ suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên bắt đầu như thế nào trong lần chạm mặt đầu tiên trong thế giới ảo của bọn họ.
Lãnh Tử Tình đợi nửa ngày không thấy động tĩnh. Lại gõ ra ba chữ: Có đó không?
Vẫn không có phản ứng. Ấy, rõ ràng là trạng thái online mà?! Ha ha, có lẽ là quá bận đi.
Kỳ thật, đôi khi cô không phải là đều nhớ hết từng fan hâm mộ. Thường thường là một độc giả nào đó gửi tin nhắn cho cô, nếu cô chưa kịp trả lời, thì căn bản sẽ không tìm thấy, mấy diễn đàn nhiều độc giả như vậy, cô đều không nhớ hết.
Nhưng mà "Thiên đạo thù cần" này từ hôm qua vừa lên mạng liền khiến cô chú ý. Có lẽ là do cái tên dễ nghe đi! Lãnh Tử Tình cười cười.
Vừa định bắt đầu viết truyện, biểu tượng kia đột nhiên lay động.
Thiên đạo thù cần: Xin chào tác giả đại nhân.
Tử Dạ: Ha ha, xin chào.
Thật đúng là táo bạo tiếp nhận rồi! Cô thật sự coi mình là nhà văn?! Lôi Tuấn Vũ cười nhạo, lại không phát hiện khóe miệng mình là nụ cười dịu dàng.
Thiên đạo thù cần: Đang bận gì vậy?
Tử Dạ: Ha ha, gõ chữ.
Gõ chữ? Gõ chữ cái gì? Nghĩa là viết truyện sao? Trong lòng Lôi Tuấn Vũ có một dòng nước ấm chảy xuôi. Cảm giác lúc cô đang trả lời độc giả, ngữ khí thật là thân thiết. Loại phương thức giao tiếp hoàn toàn mới này, khiến cho hắn cảm thấy rất kích thích, cũng rất xúc động.
Thiên đạo thù cần: Mệt không?
Tử Dạ: Ha ha, sao có thể, sở thích mà.
Lãnh Tử Tình gửi cho hắn một khuôn mặt tươi cười thật to, Lôi Tuấn Vũ giật nảy mình. Bỗng nhiên nhớ Cổ Dương đã từng giải thích với hắn, mấy cái biểu tượng này có thể gửi qua gửi lại, thay thế ngôn ngữ, biểu đạt càng tiện lợi càng chính xác.
Thế là Lôi Tuấn Vũ tìm một lượt trong số những biểu tượng mặc định, thân nhiệt quá nóng có vẻ giống với biểu tượng hôn môi của một đôi môi đỏ, thế là, hắn liền không chút do dự gửi đi.
Lãnh Tử Tình cười phá lên. Độc giả này rất nhiệt tình nha! Vì thế, lại viết: Cám ơn sự cổ vũ
của bạn!
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại, đối với sự trêu chọc rõ ràng như vậy, cô lại còn vui vẻ
tiếp nhận?! Cô gái này! Rõ ràng là một cao thủ tình trường! Hắn càng nghĩ càng giận, hắn ở
trong này tu thân làm hòa thượng, cô lại ở nơi đó ung dung vui vẻ, còn nói chuyện nồng nhiệt với bạn bè trên mạng! Lãnh Tử Tình, em quả là cũng quá không để ông xã chính quy là anh đây vào mắt chút nào!
Thiên đạo thù cần: Tôi muốn gặp bạn!
Lãnh Tử Tình cả kinh, khẩu khí bá đạo này sao lại giống hệt như Lôi Tuấn Vũ vậy! Vội vàng lắc lắc đầu, phủi phui phủi phui, đại cát đại lợi! Sao cô lại nghĩ tới hắn rồi?! Người ta chẳng qua chỉ là một độc giả mà thôi, cái loại người theo chủ nghĩa đại nam tử như Lôi Tuấn Vũ
làm sao có khả năng xem mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt mà cô viết chứ?! Ha ha, tự mình dọa mình.
Tử Dạ: Vì sao?
Thiên đạo thù cần: Muốn gặp bạn!
Tử Dạ: Ha ha, Tử Dạ không gặp mặt riêng với độc giả! Gặp tôi để làm gì?
Lôi Tuấn Vũ thật muốn nói gặp em để chỉnh em một trận, để em ba ngày ba đêm không xuống giường được! Đang nghĩ nên dùng từ như thế nào! Cửa bị gõ mở ra, thư ký Lý miệng máy móc nói: "Lôi tổng, các bộ phận đều đã đến họp, ngài có muốn qua bây giờ không?"
Rất rõ ràng, lời nói của thư ký Lý rất uyển chuyển, ý tứ là, hắn đến muộn rồi!
Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm biểu tượng đang sáng kia trong máy tính đến nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hủy bỏ cuộc họp!"
"Á?" Thư ký Lý thiếu chút bật ngửa người ra một lần nữa? Lôi tổng nói cái gì? Hủy bỏ? Cô chuẩn bị cả một buổi sáng, các bộ phận đều đến đông đủ, hắn, hắn nói hủy bỏ cuộc họp?!
Cố lấy dũng khí can ngăn: "Ừm, Lôi tổng. Cái đó hủy bỏ… có lẽ… hình như… không hay lắm đâu!"
Lôi Tuấn Vũ liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, dọa thư ký Lý run rẩy, vội kêu "Thượng đế phù hộ". Chỉ thấy từ đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt của hắn phun ra mấy chữ: "Để Vương phó tổng chủ trì!"
Thư ký Lý toát mồ hôi! Vẫn may, ý kiến này vẫn được tiếp thu. Tiếp đó, cô lại một lần nữa liều chết can ngăn: "Lôi tổng… vậy… vậy… có chỉ đạo gì không?"
Ánh mắt như muốn giết người của Lôi Tuấn Vũ phóng tới, dọa thư ký Lý giật mình vội chuồn ra ngoài. Trời ạ! Giết người! Sớm biết thế này thà đừng nói còn hơn?! Muốn chết muốn chết!
Rầm rầm chạy vào phòng làm việc của Vương phó tổng, "xoạch" một tiếng vứt cặp tài liệu trên bàn.
Vương phó tổng sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô, sau đó không nói không rằng đi tới cửa, đóng cửa lại, sau đó tươi cười nói: "Sao vậy? Ai chọc giận em?"
Tuy năm tháng đã để lại trên mặt anh ta vô số dấu vết vô tình, nhưng phong độ của anh ta vẫn y như trước, hương vị đàn ông chín chắn tràn ngập tới từng góc phòng làm việc của phó tổng.
"Lôi tổng đó! Anh ta để anh chủ trì cuộc họp!" Thư ký Lý tức giận dậm chân, thế này là thế nào nha! Cuộc họp chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, kể cả sắp xếp hội trường. Từng cái chân bàn cô đều bắt nhân viên lau chùi sạch sẽ! Chỉ để Lôi tổng không so đo chuyện cũ, nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
"Anh? Lát nữa anh phải đi gặp khách hàng mà?" Vương phó tổng sửng sốt.
"Mặc kệ đó, mặc kệ đó! Dù sao em cũng đã nói rồi! Các bộ phận đều đến đủ rồi! Anh xem mà làm đi!" Dáng vẻ hết hơi hết sức.
"Nội dung gì?"
"Chưa nói, tự anh quyết định đi!" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
"Tự anh quyết định?" Vương phó tổng đột nhiên cười, nhìn thẳng vào cô, "Em đang lo lắng cho anh sao?"
Phòng làm việc của tổng tài. Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm biểu tượng đang sáng kia vắt óc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, lại viết: Mời bạn ăn cơm!