365 Ngày Hôn Nhân

Chương 211



Lãnh Tử Tình mở trừng mắt nhìn khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt có chút hoảng sợ. Nhưng nhìn con ngươi tràn đầy lo lắng kia, lại có một giây hoang mang. Hình như lâu lắm cô mới nghe thấy tiếng hắn gọi, cô khẽ động đôi môi khô khốc nói:

"Em muốn uống nước."

"Được!" Lôi Tuấn Vũ lập tức cầm lấy cốc nước đã nguội bớt. Đỡ cô ngồi dậy, sau đó đưa cốc nước, thời gian gần đây động tác này của hắn đã luyện đến mức thuần thục nhuần nhuyễn rồi!

Xem ra cô đang khát, uống hết cả một cốc nước đầy.

"Bác sỹ nói bóng đen trong não bộ của em đã biến mất, có phải em… đã nhớ ra cái gì rồi không?" Lôi Tuấn Vũ có chút khẩn trương hỏi.

Lãnh Tử Tình bình thản nhìn hắn, từ khi nào trên mặt hắn lại có thêm biểu cảm như vậy?

Hắn chẳng phải lúc nào cũng bình thản ung dung sao? Cô còn nhớ trên mặt hắn xuất hiện nhiều nhất chính là sự châm chọc, hờ hững, đen tối, khi nào thì có biểu cảm lo lắng như vậy?!

"Cái gì?" Lãnh Tử Tình hỏi ngược lại. Cô vẫn chưa nghĩ xong sẽ đối xử với hắn bằng thái độ gì. Cô biết, nếu đưa ra yêu cầu ly hôn với hắn giống như trước, thì sẽ không có khả năng thực hiện được! Cô cần yên tĩnh!

Nhìn vẻ mặt của hắn, chẳng lẽ hắn vẫn sợ mình nhớ ra điều gì sao? Đúng vậy, trí nhớ mà cô mong mỏi từ lâu đã khôi phục rồi! Những chuyện vô cùng muốn biết đều đã có được đáp án, những chuyện không muốn nhớ lại cũng đã trở lại rồi!

Cô nhớ lại hôn nhân của bọn họ, là hợp đồng hôn nhân hoang đường, kỳ hạn hôn nhân là một năm. Cô đích thân sửa chữa điều khoản hợp đồng! Cô nhớ lại vô số phụ nữ bên cạnh hắn, không đến ba tháng sẽ đổi người khác. Đều là loại có đường cong đáng tự hào! Cô nhớ

lại cô trong lúc vô tình đã trở thành đầu sỏ khiến hắn "bất lực"! Không thể không gánh chịu tội danh phải chịu trách nhiệm! Cô còn nhớ là hắn cường bạo cô, vi phạm điều khoản hợp đồng hoang đường kia, khiến cô nhận thức được hành vi lúc trước của cô đáng cười đến mức nào! Cô cũng nhận thức sâu sắc được rằng, khi đàn ông đã tới mức cầm thú, e là dưới thân là con chó mẹ, hắn cũng không thể buông tha! @@

Cô còn nhớ hắn không đồng ý cho cô ly hôn, vì để thỏa mãn nhu cầu sinh lý định kỳ của hắn! Cô còn nhớ cái người đàn bà tên là Kiều Chi Ảnh kia, rõ ràng là cái tên mà hắn gọi khi lần đầu tiên chiếm đoạt cô!...

Điều duy nhất cô không giải thích được, chính là hắn lại cùng cô đi du lịch ở Việt Nam! Con người làm ăn kinh doanh như hắn lại sẽ làm phi vụ thua lỗ như vậy! Còn giả bộ chàng trai ngây thơ nữa chứ!

Cách giải thích duy nhất chính là, hắn còn trẻ! Nhu cầu tình dục tràn đầy! E là đã hết thuốc chữa rồi! Đáng chết, chính mình lại trở thành vật dẫn thuốc của hắn! Ha ha! Thật nực cười!

Hắn cố tình giả vờ dịu dàng để khi cô nằm dưới thân hắn có thể ngoan ngoãn một chút chủ động một chút chăng?!

Thật nham hiểm! Thật là một người đàn ông nham hiểm!

"Không sao, Tử Tình! Không nhớ ra cũng không sao!" Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ không còn lo lắng nữa, cười đến thực dịu dàng. Hắn xoa mồ hôi trên trán cho Lãnh Tử Tình, không nhịn được nỉ non: "Em thật đúng là tiểu phiền toái! Suốt ngày bệnh tới bệnh lui!"

Một câu nói làm cho Lãnh Tử Tình nhớ lại lúc ở giữa biển ở Vịnh Hạ Long, lúc cô tựa vào lòng hắn ngất đi, ánh mắt lo lắng và tiếng kêu điên cuồng đó của hắn… Cô thật sự mê muội rồi!

Không! Không đúng! Hắn là sợ cô chết rồi, hắn sẽ trở thành phế nhân! Nhất định là như vậy! Mình còn kém xa so với gu thẩm mỹ của hắn! Hắn sao có thể thích mình chứ?!

Lãnh Tử Tình bỗng nhiên nhớ ra mình hình như đã dùng bình hoa đập vào đầu hắn, kỳ lạ, hắn sao vẫn yên lành đứng ở đây, sao trên đầu ngay cả một vết thương cũng không có.

Lúc này, Cổ Dương đầu quấn băng gạc đi vào. Vừa vào cửa nhìn thấy Lãnh Tử Tình đã tỉnh, anh ta lập tức nở nụ cười như ánh mặt trời nói: "Tử Tình! Em tỉnh rồi, đỡ hơn rồi chứ?"

Cổ Dương! Lãnh Tử Tình hướng tầm mắt lên đầu hắn. Trời ạ! Sao lại là hắn?!

Hóa ra người mình nhìn thấy là Cổ Dương, không phải Lôi Tuấn Vũ! Cô lại dùng bình hoa đập Cổ Dương hai lần. Xem ra lần này nhất định là rất nặng! Quấn bao nhiêu lớp như vậy!

"Anh… là…" Lãnh Tử Tình khẽ mấp máy môi. Vẫn tốt, coi như vẫn bình tĩnh!

Cổ Dương sửng sốt! Không thể nào, mình bị đánh thành như vậy, người gây họa lại nói không nhận ra mình?! Hắn vội nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Lôi Tuấn Vũ nhếch nhếch khóe miệng, nói: "Ờ, Tử Tình, cậu ta là Cổ Dương! Một người không có gì liên quan!"

"Hả? Tôi sao có thể là người không có gì liên quan? Lôi Tuấn Vũ, tôi đã bị Tử Tình đập thành cái dạng này, cậu còn nói tôi không có gì liên quan?! Có người nào không có gì liên quan bị

đập như vậy còn đến thăm người gây họa không?!" Cổ Dương phồng mang trợn mắt!

"Đáng đời cậu! Tử Tình, đừng để ý đến cậu ta!" Lôi Tuấn Vũ căn bản là không để ý đến anh ta đang lảm nhảm, nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái. Có chút tiền đồ nào hay không, bị phụ nữ đánh một chút, liền giống như sống không nổi nữa vậy!

"Đầu của anh, là bị tôi đánh hả? Ồ! Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó đầu tôi đau quá, bỗng nhiên nhìn thấy trong nhà có một người đàn ông xông vào, vì thế liền…" Lãnh Tử Tình không thể không bội phục khả năng diễn kịch của mình! Trong lòng kỳ thật vẫn vô cùng cảm kích Cổ Dương!

Nếu không phải anh ta ở đó, thì cô không biết sẽ thế nào nữa!

"Này! Tử Tình, tôi rất giống người xấu sao? Có trời đất chứng giám! Cho tới bây giờ, tôi chỉ bị duy nhất một người phụ nữ đánh hai lần! Còn đánh đến mức thảm như vậy! Chính là em a!" Cổ Dương ủy khuất kêu lên.

Lãnh Tử Tình không nén được cười ra tiếng. Lôi Tuấn Vũ khóe miệng cũng khẽ động.

Cổ Dương đang đùa giỡn, một hộ lý đẩy xe tiến vào, kêu lên: "Làm gì vậy! Nơi này là phòng bệnh, đừng có to tiếng như vậy! Được rồi được rồi, ra ngoài hết đi! Bệnh nhân phải tiêm rồi!"

Lôi Tuấn Vũ nghiêm túc nói: "Tôi là người nhà bệnh nhân!"

Lãnh Tử Tình vừa nghe, trong lòng hơi chấn động. Không khỏi nhìn mặt hắn, cái loại biểu cảm kia không hề có chút nào là không tình nguyện sao?

Nữ hộ lý dễ dãi nói: "Ồ, anh là người nhà hả, vậy được! Anh có thể ở lại. Anh! Ra ngoài!" Nói xong, chỉ vào Cổ Dương quát lớn.

Cái số của Cổ Dương nha, thật không biết kiếp trước thiếu nợ ai, anh cũng là bệnh nhân đấy có biết không?! Thái độ của hộ lý sao lại kém như vậy?!

Vừa định rời đi, đột nhiên, Lãnh Tử Tình nói: "Anh cũng ra ngoài đi!"

Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Tình nói: "Chúng ta là vợ chồng, em có gì mà phải ngượng ngùng chứ?" Hắn đương nhiên biết hộ lý sẽ tiêm mông. Nếu không việc gì phải đuổi hết!

Lãnh Tử Tình thản nhiên nói: "Ra ngoài đi."

Hộ lý liền nóng nảy: "Các anh nhanh lên có được không?! Bao nhiêu người đang chờ tiêm đấy!"

Lôi Tuấn Vũ bất đắc dĩ đành phải cùng Cổ Dương đi ra ngoài…

Cổ Dương vừa ra khỏi cửa liền trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, hạ giọng hỏi: "Sao lại như vậy?

Xảy ra chuyện gì? Tử Tình làm sao vậy? Sao ngay cả tôi cũng không nhận ra?"

Lôi Tuấn Vũ dừng một chút, nói: "Cô ấy mất trí nhớ!"

"Mất trí nhớ! Đùa kiểu gì vậy hả? Căn bệnh hiếm lạ như vậy cậu cho rằng muốn mắc là mắc được hả?" Cổ Dương kinh ngạc kêu lên.

"Cậu nói nhỏ một chút!" Lôi Tuấn Vũ dữ tợn trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp đó giải thích, "Cô ấy bị tai nạn xe."

"Cái gì? Bị tai nạn xe?"

Lôi Tuấn Vũ vội tiến đến bịt miệng anh ta lại: "Ngậm cái miệng thối của cậu lại cho tôi!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv