"Lãnh tiểu thư? Cô không sao chứ?"
". . . Ờ, tôi không sao. . ." Thanh âm của đối phương có chút hổn hển, điều này làm cho Mộng Ba rất lo lắng.
"Thật vậy chứ? Thật sự không sao chứ?" Mộng Ba áp tai lắng nghe, muốn nghe ra một chút manh mối nào đó.
"Tôi không sao, xin lỗi, hướng dẫn viên Mộng, hắn. . ." Lãnh Tử Tình muốn nói lại thôi, cô trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ đang dựa vào một bên.
"Ừ, vậy là tốt rồi tốt rồi! Này, tôi nghe Văn tổng nói cô và Lôi tổng là. . . vợ chồng?"
". . . Ừm" Lãnh Tử Tình nắm chặt điện thoại, chỉ sợ Lôi Tuấn Vũ nghe được điều gì.
"Hả?" Mộng Ba nhất thời không phản ứng kịp. Sao vậy? Là thật sao? ! Trời ơi! Thật đúng là nhìn không ra!
Đầu dây bên kia đột nhiên xuất hiện một giọng đàn ông: "Còn có vấn đề gì không? !" Lôi Tuấn Vũ đoạt lấy điện thoại, hỏi rất bá đạo, thực ra là đang cảnh cáo.
"Ờ, cái này, không. . . không có gì nữa! Các người nghỉ ngơi đi. . . Tôi hôm nay. . ."
Cộp một tiếng, đối phương cúp máy trước.
Lỗ tai của Mộng Ba ong ong, cô cau mày trừng mắt nhìn ống nghe! Có lầm hay không? !
Phải chăng hắn nên cảm kích vì cô đã để phòng lại cho hai vợ chồng hắn chứ? ! Thật là! Một câu cám ơn cũng không có!
Hơn nữa, bọn họ đã là vợ chồng, vậy mà lúc trước cũng không có ai nói cho cô biết? Lúc chia phòng, cô cũng có thể xem xét cho bọn họ! Giờ thì tốt rồi! Chính cô bây giờ lại không có phòng! Chẳng lẽ để cô ngủ ở trên đường cái sao!
"Có việc sao?" Mộng Ba quay người lại, nhìn thấy Khang Huy từ thang máy đi ra. Mộng Ba chán nản lắc đầu, bỏ điện thoại xuống, xõa xõa mái tóc của mình, bộ dáng mặt mày nhăn nhó.
"Hả? Phải không?" Khang Huy rất rõ ràng không tin tưởng lắm, bởi vì tâm tình của cô hoàn toàn viết hết trên mặt cô, dáng vẻ như là gặp phải chuyện gì xui xẻo vậy.
"Có muốn ra ngoài đi dạo không?" Khang Huy cầm áo khoác trên tay, khoác lên người.
Dù sao cũng là không có chỗ trú chân, Mộng Ba mang theo vẻ mặt oán trách cùng Khang Huy đi ra. Cô chỉ để ý đi theo sau anh ta, mà không phát hiện thấy nụ cười của anh ta, thật thoải mái, thật dịu dàng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phòng 508.
Lãnh Tử Tình vẫn còn tức giận đùng đùng! Hai tay cô nắm lấy vạt áo trước của mình, trừng mắt nhìn người đàn ông đang dương dương tự đắc dựa vào cánh cửa! Mà ngay vừa nãy, hắn còn cúp điện thoại của cô!
"Anh! Lôi Tuấn Vũ, anh quả thực không thể nói lý!" Lãnh Tử Tình thật sự không thể tìm được từ nào để hình dung hắn.
Lôi Tuấn Vũ chỉ cười chứ không hề giận. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, cười nói:
"Chúng ta là vợ chồng, em còn muốn lừa mình dối người đến khi nào? !"
"Được rồi! Tôi không muốn nghe! Tôi đã nói rồi – Tôi mất trí nhớ!" Lãnh Tử Tình không hề né tránh ánh mắt hắn, mà trừng mắt nhìn lại hắn. Cô không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ
nhát gan của mình.
"Em mất trí nhớ?" Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên di động thân mình, chậm rãi bước về phía cô.
Nhìn thân hình cao lớn của hắn ngày càng lại gần mình, Lãnh Tử Tình lập tức cả người dựng đứng hết lông tơ. Khuôn mặt càng đỏ bừng lên.
Lôi Tuấn Vũ đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, ép cô càng sát vào mặt hắn, gằn từng tiếng: "Em mất trí nhớ? Lẽ nào muốn phủ nhận quan hệ của chúng ta sao? Em đành lòng để anh cũng mất trí nhớ sao? !"
"Anh. . ." Lãnh Tử Tình thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chính mình thật sự cũng đuối lý, liền muốn thoát khỏi bàn tay hắn.
"Em chẳng lẽ không muốn biết cuộc sống vợ chồng của chúng ta trước kia như thế nào sao?" Thanh âm của Lôi Tuấn Vũ đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng. Lòng bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve cằm cô, sau đó dần dần hướng lên trên, men theo viền môi cô.
Lãnh Tử Tình toàn thân run rẩy như có dòng điện chạy qua. Vội vàng lùi lại một bước, có chút kích động nói: "Anh không phải nói chúng ta cái gì cũng không có phát sinh sao? ! Là anh nói, là anh nói!"
"À! Bà xã đại nhân của anh! Hiện giờ là thời đại nào rồi? ! Em cảm thấy có thể như vậy sao?
Hai chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Em nói chúng ta ở chung dưới một mái nhà trong một tháng, cùng ngủ trên một chiếc giường, lẽ nào cái gì cũng không làm? !
Em là đang cảnh báo phương diện nào đó của anh có vấn đề phải không?" Lôi Tuấn Vũ cố ý nói quan hệ của họ tốt đến mức nào, giống như bọn họ nếu không xảy ra chuyện gì thì thực là có lỗi với ai đó vậy! Lúc này Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ý thức được, hành vi lúc đầu của mình thật nực cười biết bao.
Chính xác như lời hắn nói, bọn họ cùng ở chung dưới một mái nhà, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, hắn coi cô là không khí, hơn nữa còn sống với nhau được một tháng. Nếu không phải bởi vì hai lần ngoài ý muốn đó, bọn họ có lẽ ngay cả đi cùng nhau cũng không có! Hắn thật đúng là không phải người bình thường! Khó trách ông trời lại muốn trừng phạt hắn như vậy!
"Nhưng. . ." Lãnh Tử Tình lại lùi một bước, phát hiện sau lưng mình đã dựa vào cửa sổ. Cô đành phải dừng lại, đối diện với ánh mắt hắn tràn đầy xâm lược! Hơn nữa, dưới ánh mắt như muốn lột trần của hắn, Lãnh Tử Tình sao lại cảm thấy chính mình vẫn mặc chưa đủ nhiều!
"Nhưng cái gì? ! Anh đã vứt bỏ cả công ty để theo em đến đây, em còn muốn thế nào?
Ngoan, Tử Tình, đừng coi anh là người xa lạ." Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ đột nhiên trở nên vô cùng tha thiết, hắn chỉ tiến thêm một bước, liền tới bên cạnh cô, cả người đột nhiên trở nên dịu dàng như nước.
"Tôi. . . tôi. . ." Lãnh Tử Tình ngây ngốc không biết nói gì. Đầu óc cô trống rỗng, nhìn thấy hắn dịu dàng như vậy mà thuyết phục mình, nhất thời không thể suy nghĩ được, chỉ cảm thấy hai má đỏ bừng, một cảm giác được cưng chiều lan ra khắp toàn thân.
"Tử Tình? Đừng tàn nhẫn với anh như vậy, em là người phụ nữ của anh, cả quãng đường anh nhẫn nhịn vì em thật là vất vả. Đừng có không để ý đến tình yêu của anh. . ." Thanh âm khàn khàn quanh quẩn ngay chóp mũi cô, khiến cho hơi thở cô rối loạn.
Một cánh tay lướt qua eo của cô, đem thân thể cô áp sát vào hắn. Một khắc kia khi mềm mại chạm vào rắn chắc, cô liền biết chính mình đã đầu hàng rồi. Đầu hàng sự dịu dàng của hắn, đầu hàng sự chân thành của hắn, đầu hàng đòi hỏi của hắn. . .
Nụ hôn triền miên như đã trải qua nhiều lần rửa tội, Lãnh Tử Tình chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, giống như nụ hôn này đã trải qua vô số lần.
"Trời ơi! Anh rất nhớ em. . ." Lôi Tuấn Vũ khó khăn nói, nụ hôn của hắn bắt đầu chuyển hướng, thay đổi hương vị, tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy thân thể cô, áp sát vào sự rắn chắc của mình.
Cảm nhận được cô đang run rẩy và co rúm lại, trong lòng lại vui sướng không gì bằng. Cô đã không còn kháng cự, là hoàn toàn say mê hay là sự thiện lương của cô, hắn đã không thể phân rõ, hắn chỉ biết là hắn muốn có cô, muốn đến điên cuồng!
Cảm giác quen thuộc đó khiến cô có chút không biết làm sao, cảm giác giữa hai chân dường như đang chứng tỏ sự thật cô đã là vợ của người ta. Mà nhịp tim đập điên cuồng kia lại khiến cô vô cùng hoảng sợ, hắn hoàn toàn xa lạ không phải sao? Chính mình rốt cuộc muốn làm gì? Khi chưa nhớ ra hắn, thật sự phải giao mình cho hắn sao?
Trời ạ! Vì sao trí nhớ không khôi phục lại? Ông trời ơi, ông đang trêu ngươi tôi sao? Lãnh Tử Tình đầu óc miên man suy nghĩ, thân thể đang co rúm vẫn còn hơi run rẩy.
"Bà xã, anh muốn có em. . ." Một câu bà xã giống như là chất kích tình, trong nháy mắt đã làm tan rã thành trì của Lãnh Tử Tình, cô kìm lòng không đậu mà phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm không rõ ràng lắm, nhưng lại giúp cho Lôi Tuấn Vũ có đủ sức mạnh. .