- Ồ?
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên.
- Tôi đã làm gì mà cô nói tôi là lưu manh hả?
- Anh... anh...
Diệp Tiểu Tịch cắn môi đầy tức giận.
Cô vốn không giỏi cãi nhau với người khác, huống hồ cô có mặt mũi nào mà nhắc lại chuyện hôm qua cơ chứ.
An Tử Dục hí hửng hóng xem, chắc chắn giữa hai người kia có chuyện!
- Tôi sao hả?
Long Mộ Thần hỏi tiếp, rồi nói với vẻ hờ hững:
- Do cô cởi quần tôi trước, nên tôi mới cởi váy cô thôi. Cuối cùng cô lại mặc đồ của tôi rồi bỏ chạy...
- Anh... anh nói bậy bạ gì đó?!
Diệp Tiểu Tịch phát điên luôn.
Anh ta có cần phải nói mờ ám đến thế không, nói cứ như như giữa bọn họ có gì thật vậy!
- Phụt!
An Tử Dục đang uống nước, nghe thấy thế thì phun hết ra ngoài.
Gã có nhìn lầm không nhở?
Tên Long Mộ Thần luôn nghiêm túc này lại đùa giỡn với một cô bé? Mà cởi đồ nhau gì chứ, lẽ nào hai người bọn họ...
- Chẳng lẽ không phải à?
Long Mộ Thần nhướng mày hỏi:
- Cô không cởi quần tôi hả?
- Hai chuyện đó có xảy ra cùng một hôm đâu!
Diệp Tiểu Tịch tức tới đỏ cả mặt.
- Tôi cũng có nói là chuyện trong một ngày đâu.
Long Mộ Thần nhếch môi cười như có như không.
An Tử Dục bị sặc nước, không ngừng ho khan. Cô bé đơn thuần này gặp phải tên Long Mộ Thần lắm mưu mẹo, căn bản chỉ có nước bị tên ấy quay như dế. Rõ ràng hiện giờ cô ấy càng giải thích thì càng mờ ám, càng khiến người khác hiểu lầm hơn.
Bây giờ Diệp Tiểu Tịch rất muốn đánh người! Tiếc là đánh không lại, nói cũng không lại, bực bội quá đi à!
Cô hít sâu một hơi, nói với An Tử Dục:
- Ngài Long, xin anh hãy đuổi anh ta đi ra ngoài đi.
- Tôi nói rồi, cậu ta không phải là Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần tới cạnh cô, bình tĩnh kéo ghế ra.
- Tôi mới là Long Mộ Thần.
- Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!
Diệp Tiểu Tịch chợt lùi ra sau vài bước, như thể né tránh mầm bệnh đáng sợ vậy.
- Nhìn đi, cậu lại hù dọa con gái nhà người ta kìa.
Rốt cuộc An Tử Dục cũng thở lại được bình thường, gã vừa cười gian vừa nói:
- Sao cậu còn chưa đi thế?
- An Tử Dục.
Long Mộ Thần nhướng mày.
Anh cảm thấy kỳ lạ, tuy Diệp Tiểu Tịch hơi đơn thuần nhưng không ngốc, sao lại nghĩ An Tử Dục là anh? Xem ra do An Tử Dục cố tình giả mạo rồi.
- Tôi nói thật thôi mà.
An Tử Dục nhếch môi nói:
- Quả thật Tiểu Tịch rất sợ cậu. Hay cậu đi đi, có gì để tôi nói với Tiểu Tịch được rồi.
Trong lòng Long Mộ Thần không nhịn được lộp bộp vài tiếng.
Tiếng gọi Tiểu Tịch của An Tử Dục và cả thái độ dịu dàng của gã với cô ấy đều khiến anh có dự cảm xấu.
- Xem ra cậu không tính làm sáng tỏ chuyện này nhỉ?
Ánh mắt anh tối sầm lại.
- Làm sáng tỏ gì chứ?
An Tử Ngu giả ngu hỏi.
- Được thôi.
Long Mộ Thần hờ hững nói một tiếng, vẻ mặt nhàn nhã.
Thấy anh bình tĩnh như thế, đáy lòng An Tử Dục lại dao động. Long Mộ Thần không dễ trêu chọc chút nào, anh càng bình tĩnh thì càng có chuyện.
Cửa phòng ầm một tiếng rồi mở tung ra, một cô gái xinh đẹp, vàng mắt đỏ ửng bước vào.
- An Tử Dục!
Cô gái nọ nhìn gã với vẻ bi phẫn muốn chết.
An Tử Dục vừa nhìn thấy cô ấy thì cứ như chuột thấy mèo, gã nhìn cô gái kia với vẻ hoảng sợ.
- Sao cô biết tôi ở đây hả?
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra, cô nhìn An Tử Dục với vẻ kinh ngạc:
- Anh.. không phải là Long Mộ Thần ư? Anh gạt tôi sao?
- Tiểu Tịch à, tôi không hề lừa cô.
An Tử Dục vội giải thích:
- Từ nãy tới giờ tôi chưa từng nói mình là Long Mộ Thần mà.
Diệp Tiểu Tịch nổi giận.
Vụ gì thế này?
Gã chưa từng nói mình là Long Mộ Thần, nhưng cũng không hề phủ nhận! Diệp Tiểu Tịch cẩn thận nghĩ lại, hình như mỗi lời nói của An Tử Dục đều gài hàng cô, cố tình gạt cô!
Cô gái kia đi tới bên cạnh An Tử Dục rồi chộp lấy tay gã:
- Anh là đồ khốn, đồ cặn bã! Chúng ta sắp đính hôn rồi, anh còn nói sẽ đi phá thai với tôi. Thế mà lại ở đây gạt con gái nhà người ta! Anh đúng là cầm thú mà!
- Phá thai gì chứ?!
An Tử Dục lộ vẻ kinh hãi.
- Chuyện đính hôn chỉ có gia đình hai bên đồng ý thôi, tôi đồng ý khi nào! Lại nói cô phá thai liên quan gì tôi?!
- Đây là con của anh!
Cô gái kia đầy bi phẫn nói:
- Anh tính không chịu trách nhiệm hả?
- Cô qua đây, chúng ta nói cho rõ ràng đi!
An Tử Dục đen mặt, kéo cô gái kia ra khỏi phòng.
- Cô xem, cậu ta là một tên lừa đảo đấy.
Long Mộ Thần nhìn theo bóng lưng của An Tử Dục, khẽ nhếch môi nói:
- Hơn nữa cậu ta là một tên lừa đảo khốn kiếp đã có vợ chưa cưới mà còn không chịu trách nhiệm với người ta. Sau này cô cách xa cậu ta một chút.
Chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức Diệp Tiểu Tịch còn chưa kịp phản ứng lại.
Tuy mấy lời anh vừa nói khi này cũng có lý lắm, nhưng không ngờ anh lại là Long Mộ Thần thật.
Xấu hổ, chột dạ, đề phòng, nghi ngờ, sợ hãi...những cảm xúc ấy quay cuồng trong lòng cô.
Long Mộ Thần trông thấy cô vẫn né ra xa, bèn nhướng mày hỏi:
- Vẫn không tin à? Có cần tôi gọi Kiều Dương vào làm chứng không?
- ... Không cần đâu.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách hết sức miễn cưỡng:
- Chuyện lễ phục... cảm ơn anh.
- Cô nói chuyện tôi giúp cô cởi lễ phục ra à?
Long Mộ Thần nhếch môi.
- Không phải! Tôi nói chuyện anh đã tra ra ai làm hỏng lễ phục của tôi kìa!
Diệp Tiểu Tịch đáp với vẻ mất bình tĩnh.
Gã đàn ông này bị bệnh à? Sao anh ta lại thích nói mờ ám tới vậy?
- Chỉ cảm ơn thôi à?
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên.
- Anh muốn làm gì?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy cảnh giác.
- Lại đây ngồi xuống, ăn cơm đi.
Long Mộ Thần cười nói có phần xấu xa:
- Hay là cô muốn ăn người?
Sao cô lại cảm thấy mỗi câu của Long Mộ Thần đểu hết sức xấu xa vậy nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng.
- Tôi không ăn đâu.
Cô cẩn thận nhích về phía cửa.
- Nếu đã cảm ơn xong rồi, vậy tôi đi đây...
Đôi mắt Long Mộ Thần tối lại, anh hờ hững nói:
- Hôm nay tôi tìm cô tới đây, chẳng qua tiện thể mời cô ăn cơm, còn có chuyện khác nữa.
- Chuyện gì vậy?
- Gặp một người.
- Gặp ai thế?
Diệp Tiểu Tịch ngây ngốc hỏi lại, ngay sau đó cô vội nói:
- Tôi không gặp!
- Cô chắc chứ?
Trong mắt Long Mộ Thần lấp lánh ý cười
- Hôm qua khi không cô đánh anh ta một trận, cô không muốn đi xin lỗi anh ta thật à?
Diệp Tiểu Tịch lập tức dừng bước, lộ vẻ băn khoăn. Hôm qua cô đã đánh lầm người, sau đó bỏ chạy luôn. Đúng là sai thật, cô nên xin lỗi người ta.
Diệp Tiểu Tịch lộ vẻ ngượng ngùng nói:
- Giờ chúng ta đi luôn đi, không cần ăn cơm đâu...
- Đã gọi món hết rồi, giờ không ăn thì lãng phí lắm.
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
Đi thăm Hàn Tư Viễn chỉ là cái cớ thôi, anh muốn giữ Diệp Tiểu Tịch lại ăn cơm với mình mới là thật.
Diệp Tiểu Tịch càng rối rắm, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngồi chỗ xa Long Mộ Thần nhất.
- Được thôi... À đúng rồi sao người khi nãy vẫn chưa quay lại vậy?
Long Mộ Thần nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch nhìn về phía cửa với vẻ chờ mong, trong lòng có chút bực bội.