Cẩm Ninh được một thuộc hạ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi chu đáo, nàng cũng đã mệt lắm rồi, sáng nay khiến cho Tri Doanh bị phạt quỳ, lại khiến Lăng Vân Nguyệt bị cha nặng lời, tâm sự này, có muốn gạt đi cũng khó.
Căn phòng của nàng đối diện với phòng của Lăng Vân Nguyệt, từ cửa sổ nhìn ra, hai hàng hoa mai trồng hai bên trông rất đẹp, chúng nở rộ, tỏa hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, chỉ cần nàng đưa mắt nhìn thẳng, sẽ thấy một vị công tử đang chăm chú đọc sách.
Có thể trước giờ nàng luôn mang dáng vẻ của một nữ tử tinh nghịch không phép tắc, nhưng không phải một người như vậy sẽ không tương tư giống người khác.
Nàng rất thích hoa mai, đông nào tới, mai nở rộ, nàng đều cùng Ngọc Đàm đi ngắm, rồi mang về tặng cha, nay dù tới Lăng phủ rồi, không ngờ rằng vẫn còn được tận mắt ngắm nhìn những đóa hoa ấy.
Trời càng ngày càng lạnh, gió lớn lùa qua cửa, nàng chùm chăn kín mít nhưng thỉnh thoảng vẫn phải trở mình, co ro vì lạnh. Cả đêm ấy, nàng không thể ngủ, nàng chợt nhớ tới cha.
"Chắc cha bây giờ đang khó ngủ lắm, đầu gối cha bị đau, nếu không có ai xoa bóp, sao cha có thể yên giấc được?"
Trằn trọc suốt đêm rồi cũng tới sáng, Lăng lão gia kêu nàng đợi ở Hoa Viên, một lúc sau Lăng Vân Nguyệt sẽ tới.
Không ngờ, chàng vẫn mang cái dáng vẻ lạnh lùng chán ghét kia để tới gặp Cẩm Ninh, vừa nhìn thấy chàng bước tới, nàng vội bật dậy nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào.
Lăng Vân Nguyệt nghiêm giọng nói:
"Còn không mau bái kiến sư phụ?"
Nàng tròn mắt thầm nghĩ:
"Sư phụ? Hắn hơn mình bao nhiêu tuổi?"
Nàng chưa kịp phản hồi đã bị thúc giục:
"Còn không mau lên?"
"Hay là ta gọi.. huynh.. được không?"
"Hoang đường! Nếu đã trở thành đồ đệ của Lăng Vân Nguyệt ta, không thể không có phép tắc, mau gọi đi!"
"Sư.. sư phụ!"
Nàng miễn cưỡng thốt lên hai chữ nặng nề này. Sao nói hai từ "sư phụ" đối với nàng lại khó tới thế? Mà cũng phải thôi, nàng muốn theo đuổi chàng mà, nếu nhận là sư phụ, duyên sư đồ ư? Sao có thể?
Giấy bút đã chuẩn bị sẵn, Lăng Vân Nguyệt đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Cẩm Ninh, ánh mắt này, có bao nhiêu phần tốt đây?
"Viết cho ta chữ" chân "."
"Chân?"
"Đúng." Chân "trong" chân thật "."
Nàng đoán ra được ý đồ đằng sau rồi, chàng là muốn khiến nàng day dứt với chuyện cũ, sự thật chưa được phơi bày, toàn bộ những thứ thiên hạ chứng kiến chỉ là ngụy tạo, nếu như một ngày nàng chưa tiết lộ sự thật, e rằng cuộc sống sau này sẽ không thoát khỏi cảnh bị Lăng Vân Nguyệt "nhắc khéo".
"Nét chữ nghuệch ngoạc, ta chưa từng thấy nữ nhân nào viết chữ xấu như vậy, người ta nói" nét chữ nết người ", quả nhiên không sai!"
"Người!"... "
Sao hả? Muốn cãi lại sư phụ sao? Viết cho ta một trăm lần chữ" nhẫn "nữa, xong thì tới thư phòng đưa cho ta, tới khi ta cảm thấy ổn, lúc đó mới được nghỉ."
Giờ thì hết cơ hội mà bày trò với chàng rồi! Đường đường là đồ đệ, cãi lại sư phụ là chuyện bất kính. Cẩm Ninh tuy có tức giận tới mấy cũng phải cắn răng mà chịu đựng:
"Lúc đầu không chịu nhận ta, giờ nhận rồi lại bày trò mà chơi ta, người được lắm, Mộ Dung Cẩm Ninh này sẽ không chịu thua đâu, sư phụ người - Lăng Vân Nguyệt, tuy rằng giờ người không chấp nhận cho con gọi người một tiếng" huynh ", nhưng con tin sau này, người sẽ tự nguyện để con gọi người. Đồ đệ thì vẫn là đồ đệ, nhưng mục đích tới đây, con nhất định phải thực hiện được. Chữ" nhẫn "ư? Viết thì viết!"
Nàng gạt bỏ bực tức sang một bên, chăm chú viết nắn nót từng chữ một, nàng đâu biết, Lăng Vân Nguyệt vẫn đứng lấp ở một góc, phe phẩy quạt, đắc ý khi đã khiến vị tiểu thư ngang ngược này phải phục mà không thể cãi lại nửa lời:
"Coi bộ, làm sư phụ của người này, cũng không tệ."
Viết cả buổi, Cẩm Ninh mới chỉ viết được vỏn vẹn ba mươi chữ, cứ viết rồi lại thở dài, than vãn, càng đặt bút chữ càng tệ hơn, nàng năn nỉ Ngọc Đàm:
"Ngọc Đàm, ngươi thương ta nhất đúng không? Ngươi có thể.. viết dùm ta mấy chữ được không?"
"Tiểu thư, người quên rồi sao? Nô tỳ.. nô tỳ không biết chữ."
"Haizzz, bỏ đi vậy. Ta buồn ngủ quá đi."
Đợi tới trưa, không thấy nàng mang chữ tới nộp, chàng tự mình tới Hoa Viên kiểm tra, ai ngờ, Ngọc Đàm đã rời đi từ lâu, còn Cẩm Ninh thì nằm ngủ từ lúc nào không biết.
Chàng lại gần, gần thêm chút nữa, đưa mắt nhìn kĩ gương mặt nàng:
"Dung mạo thiên hạ không ai sánh bằng, tại sao lòng dạ lại nham hiểm như vậy? Trên đời này, thứ khiến con người ta khó ngờ nhất chính là lòng người. Mộ Dung Cẩm Ninh, ngươi cứ từ từ mà trải nghiệm đi, là ngươi tự mình gây ra, rồi tự mình chuốc lấy mà thôi."
Chàng đập nhẹ quyển sách xuống bàn:
"Bảo ngươi viết chữ, ngươi lại nằm đây ngủ, còn ra thể thống gì?"
Nàng bây giờ mới mở mắt, liếc xung quanh một lượt rồi lại vươn vai để lấy lại tỉnh táo, nàng nhìn lên, ngơ ngác hỏi chàng:
"Sư phụ, người.. sao lại tới đây?"
"Ngươi còn hỏi ta, một trăm lần chữ" nhẫn "của ta đâu? Phạt ngươi trưa nay không được ăn cơm."
Chàng tức giận bỏ đi, nàng vừa ngủ dậy đã bị gánh thêm một hình phạt nữa, tức giận gục mặt xuống bàn mà không thể cãi lại.
Nàng tiểu thư ơi! Nàng đang dần bị Lăng Vân Nguyệt trả thù rồi!