36 Chiêu Ly Hôn

Chương 73: Quyển 4 :Vợ chồng xa lạ







Tôi lặng lẽ nhìn chậu hoa nhỏ kia, hoa rất nhỏ cũng rất tươi đẹp, ánh nắngấm áp, chiếu rọi vào làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng tôi lạithấy toàn thân lạnh lẽo, đắp một cái chăn nặng như vậy, không khí trầmlặng đè nặng lên tôi, dường như tôi không thở hít thở, nhưng lại lạnhđến nỗi cả người đều phát run.

Tôi không chịu nổi, cuộn mình lại, tự mình cong thành hình con tôm.

Mẹ thấy tôi tỉnh lại, thở dài thật dài, mẹ đỡ tôi ngồi dậy, cẩn thận hỏi tôi: “Trên người còn đau hay không? Có đói không?”

“Đói, rất đói.”

“Không sao, mẹ đã làm canh cho con, uống một chén to nhé.”

Mẹ giúp tôi ngồi lên, mẹ còn kê gối sau lưng tôi, để cho tôi dựa ổn mộtchút, kéo cái bàn ở bên giường ra, mẹ bày cơm canh ra trước mặt tôi.

Giọng của mẹ nghe ra có đau lòng có trách cứ, “27 tuổi đầu rồi, lại còn tùyhứng như vậy, mang thai cũng không nói với mọi người một tiếng.”

Tôi nhận lấy canh mẹ bưng đến, nhưng vừa nhìn thấy nó, trong bụng tôi lại sôi trào, nhịn không được muốn nôn mửa.

Mẹ gấp gáp, “Con chịu đựng chút ít đi, cơ thể yếu ớt như vậy mà.”

Tôi bỗng rơi nước mắt, đầu tựa vào gối, nước mắt chảy xuống thấm ướt gối.

Mẹ thở dài: “Mẹ biết là con suy nghĩ tới đứa bé, đừng nghĩ nữa, chắc làcon và nó không có duyên với nhau, suy nghĩ tới nó làm gì?”

Tôi chỉ nức nở, không thể không buồn.

Mẹ thở dài: “Con đau lòng vì trên người con bị mất đi máu thịt, còn mẹ sẽkhông thấy đau khi máu thịt trên người mẹ bị mất đi hay sao? Con và Đinh Đang, đều là mẹ mang nặng 10 tháng, là máu thịt từ trong người mẹ cắtra, tối qua may mắn con không sao cả, nếu con thực sự xảy ra sơ xuất gì, con nói xem người mẹ này sẽ tiếp tục sống thế nào đây?”

Tôi khóc nức nở nghẹn ngào, “Xin lỗi, mẹ.”

Mẹ ôm tôi, dỗ dành tôi.

Tôi không thấy Gia Tuấn trong phòng bệnh, mẹ nói với tôi, “Nó về nhà lấy quần áo cho con.”

Tôi không có biểu cảm gì mà nói: “Ở và không ở có gì khác biệt chứ, con không muốn thấy anh ấy.”

Mẹ nói: “Lúc con ở trong trong làm phẫu thuật, nó ở bên ngoài hành langkhóc rất nhiều, thực ra với tính cách của mẹ, trong lòng muốn giết nóđều có cả, nhưng ba con vẫn khuyên can mẹ.”

Tôi lạnh lùng nói: “Khỏi phải cùng anh ấy tranh luận nữa, con sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu.”

Nhận cái chen từ mẹ, nhìn thấy cái gì đó ở trong chén, tôi nhíu mày tò mò hỏi: “Đây là thịt gì vậy?”

Mẹ than: “Thịt gà ác và bồ câu, gà ác bổ thân, con vừa sẩy thai, lại làmphẫu thuật, cổ tay còn bị trật khớp nữa, nên ăn nhiều một chút.”

Cổ tay phải của tôi phải bó bột, không thể cử động, đành dùng tay trái cầm thìa ăn cơm.

Ngay lúc này, cửa mở ra, là Gia Tuấn, trong tay anh cầm theo một cái túi,bên trong là quần áo để tôi thay, thấy tôi tỉnh lại, mắt anh sáng rựclên.

Mẹ không thèm để ý đến anh, tôi cũng không lên tiếng.

Gia Tuấn cất quần áo của tôi vào trong tủ, nhìn thấy mẹ đang dùng đũa gắpthức ăn cho tôi, dù sao tôi cũng không còn nhỏ nữa, chuyện như thế nàyrất gượng gạo.

Anh đi đến bên giường, cẩn thận khẩn cầu mẹ, “Mẹ, để cho con chăm sóc Đinh Đinh được không?”

Mẹ nghiêm mặt lạnh lùng, không nói lời nào.

Gia Tuấn múc một chén canh, anh rất cẩn thận ngồi xuống bên cạnh giường,thổi bớt hơi nóng của canh, khuyên tôi, “Em uống thêm một chút nữa nhé?”

Tôi không thèm để ý đến anh, tay anh đưa lên tại chỗ đó, rất lúng túng.

Một bữa cơn, chúng tôi không nói gì cả.

Măc dù ăn không có mùi vị gì, nhưng tôi vẫn cố gắng ăn thật nhiều, tôikhông đành phụ lòng tốt của mẹ, chính xác, trong lòng tôi đau đớn khimất đi đứa con, vậy thì tôi làm sao mà không cảm giác được máu thịttrong lòng của mẹ chứ?

Đứa bé đã không còn, trong lúc nhất thời, tôi giống như đã tháo ra trọngtrách trên người, con người nhẹ nhàng thoải mái, không còn vướng bận gìcả. Nhận lấy chén canh từ trong tay Gia Tuấn, tôi cố chấp không cần anhđút tôi, chịu đựng sự khó chịu trong dạ dày, tôi uống hết hai chén canh, và tiêu diệt đám gà ác và bồ câu chỉ còn lại đống xương bỏ đi.

Ăn cơm xong, tôi khuyên mẹ: “Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, cũng một đêm mẹ không ngủ rồi.”

Mẹ thở dài: “Coi như mạng của con lớn, nhưng lại mất đi đứa bé, có lẽ, đứa bé đó đã thay con chắn tai ương, hiện tại ngăn cản tai nạn này cho con, nó đã đi rồi, sẽ lại phù hộ cho sinh mạng cho mẹ nó.”

Tôi biết lời này của mẹ, một phần là đau thương một phần là cố tình nói cho Gia Tuấn nghe, hai mẹ con chúng tôi ngồi ở trên giường, còn anh đứngtrước cửa sổ, chỉ để lại cho chúng tôi một bóng lưng, nhưng anh khôngthể không nghe thấy những lời này.

Hai vợ chồng chúng tôi, cuối cùng cũng thật sự biến thành người dưng.

Sau khi mẹ đi khỏi, anh lần nữa ngồi lại bên giường, nhìn tôi thật lâu, anh mới hỏi tôi: “Trên người em còn đau không? Buổi tối, muốn ăn món gì?”

Tôi biết, anh cũng rất khổ sở để tìm đề tài, muốn phá vỡ tình hình căng thẳng với tôi.

Nhìn thấy chậu hoa nhỏ trên cửa sổ kia, tôi khẽ hỏi: “Rất tốt, trần ai lạcđịnh (tất cả đã kết thúc), từ trên trời đã trở về với nhân gian.”

Câu nói bâng quơ của tôi lại hệt như một mũi dao nhọn, anh bị tôi đẫy ngã tại chỗ, không có cách gì đáp lại.

Nhìn thấy hình dáng của anh, giữa mênh mông mịt mù tôi như trở về với quákhứ, nửa đêm tôi bị viêm ruột phát tác, bị đau đớn giày vò, không cầmđược nước mắt, Gia Tuấn ôm tôi, nhanh chóng lái xe đưa tôi đến bệnhviện, tôi đau đớn ôm bụng nằm trên giường vừa khóc vừa la, anh liền tựavào giường ôm tôi vào trong lòng, để khuôn mặt tôi gần sát vào ngực anh, vì để dỗ dành tôi, anh không ngừng ở bên tai tôi kể chuyện.

Tôi còn nhớ rõ, cuối cùng tôi bị chuyện cười của anh làm cho bật cười, nhịn khồn được tôi nói với anh: “Anh, anh đó, khóe mắt cũng có nếp nhănrồi.”

Anh lại vui vẻ chỉ vào khóe mắt mình mà nói: “Đàn ông 30 rồi, khóe mắt cónếp nhăn tượng trưng cho số tuổi, một cái là dấu hiệu của một cấp độ,nếu như một chút nếp nhăn cũng không có, làm sao mà rung động phụ nữđược?”

Trong lòng cứng nhắc, giống như đá hoa cương.

Thật lâu sau, tôi mới thở dài .

Anh quay đầu qua, nhìn tôi.

Tôi hỏi anh: “Gia Tuấn, cho em mượn điện thoại một chút.”

Anh lập tức lấy ra điện thoại đưa cho tôi, lúc đưa cho tôi, ánh mắt có chút lo sợ bất an.

Có lẽ anh đoán rằng, tôi có thể gọi điện thoại cho Quách Sắc, có thể cùngcô ta ầm ỹ một chút? Sai rồi, trong lòng tôi đã không còn sức lực để ônhòa nữa, tôi muốn gọi điện cho Gia Kỳ.

Điện thoại thông, Gia Kỳ hỏi:  “Anh, có chuyện gì vậy?”

“Tôi là Đinh Đinh.”

Giọng điệu của nó lập tức thay đổi, vô cùng cảnh giác hỏi tôi: “Cô muốn làm gì?”

Ngược lại, tôi nở nụ cười, toi biến thành nước lũ và thú dữ bao giờ thế? Lạicó thể khiến cho cô em chồng vừa nghe thấy giọng nói thì liền thay đổisắc mặt.

Tôi bình tĩnh nói với nó: “Gia Kỳ, xin cô giúp tôi chuyển lời với QuáchSắc, nói rằng tôi đồng ý ly hôn, trước đó cô ta có nói chỉ cần tôi lyhôn, cô ta sẽ không kiện Đinh Đang nữa, bây giờ tôi đồng ý, xin cô tacũng hãy tuân thủ lời hứa.”

Bên kia, Gia Kỳ ngây dại, nó không trả lời, tôi biết nó không tiện trả lời, quan hệ của nó và Quách Sắc, tuyệt đối sâu đậm hơn so với mối quan hệcủa tôi và nó.

Cúp máy, sắc mặt Gia Tuấn cũng thay đổi.

Anh hỏi tôi: “Giữa em và Quách Sắc có thỏa thuận gì?”

“Không có.”

“Em không nên đồng ý đòi hỏi nào của cô ấy, anh nói cho em biết, anh ở đây, chuyện này do anh xử lý, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này mà, Đinh Đang sẽ không sao đâu.”

Tôi cắt ngang lời anh: “Chuyện của em, đường nhiên phải do chính bản thân em giải quyết.”

Anh nhìn chăm chú vào tôi, tôi không chút khách sáo nhìn lại anh bằng mộtánh mắt lạnh thấu xương, cứ nhìn và nhìn, anh quay đầu sang chỗ khác,cắn chặt môi, khi nhả ra, trên môi có một loạt dấu răng.

Tôi có chút sảng khoái, hệt như bỏ ra chút máu mà lấy được đầu của kẻ thù.

Gắng gượng trở mình, tôi co lại trên giường, cuộn chân lại, đắp kín chăn.

Một lát sau, Gia Tuấn bước tới, anh ngồi xuống bên cạnh giường, luồn tay vào trong chăn, muốn nắm lấy chân tôi.

Tôi lập tức rụt lại.

Thà chết vì lạnh cũng không muốn bị anh chạm vào.

Gia Tuấn cũng biết tôi không muốn anh chạm vào tôi, đợi rất lâu, anh lại nói với tôi chuyện nhảm nhí.

Tôi nghe được giọng nói của anh, có chút mệt mỏi.

“Đinh Đinh, em biết không? Thực ra lúc quen được được một tháng, anh đã muốn cầu hôn với em.”

Lúc này nói những chuyện đó, tôi thật là bị châm chọc đến mức muốn cất tiếng cười thật to.

Nhịn không được, rốt cục tôi cũng mỉm cười, “Gia Tuấn, anh vẫn luôn là mộtngười đàn ông thận trọng, không ngờ anh mà lại có ý như thế. Cho tới hôm nay em mới biết đó.”

Anh tự giễu mà nói: “Bởi vì lúc ấy, anh từng nghĩ, em… … dường như rất tùyhứng, thực làm cho người khác phải đau đầu, thế nhưng anh lại cứ khăngkhăng muốn chăm sóc cho em.”

Tôi cười ha ha: “Thật sự là rất hiểu lòng người, khó trách, học chuyênngành pháp luật 7 năm mà, không nghiên cứu lòng người, thì làm sao làmluật sư được. Chỉ có điều, lúc ấy anh làm sao mà biết được em còn có một ý nghĩ xấu xa, kết hôn xong em không muốn làm việc, tìm người để nuôiem.”

Anh cười khổ, “không nghĩ tới cuối cùng anh cũng thành công.”

Tôi cũng cười lại, “Em cũng thành công.”

Cuối cùng, anh nhịn không được nữa, cúi sát xuống người tôi, “Đinh Đinh, Đinh Đinh.” Anh khẽ gọi tên tôi.

Tôi nhắm mắt lại, trái tim chết hóa thành tro bụi, tôi không muốn nghe.

- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – -

Ở bệnh viện một tuần, chụp X- Quang thì vô cùng may mắn là tôi không bịtổn thương đến xương cốt, cũng không bị chấn động não, sau khi trưng cầu được sự đồng ý của bác sĩ, rốt cục tôi cũng được phép xuất viện.

Hôm xuất viện, có chút âm u, bầu trời bay lất phất những hạt mưa nhỏ, tôikhoác áo, buồn bã đi ra khỏi đại sảnh, nhìn lên không trung, nhịn khôngđược mà than thở, một cơn mưa, thật buồn triền miên.

Tất nhiên Gia Tuấn đang đợi tôi, thấy tôi bước tới, anh lập tức đến chàođón, xe đã dừng lại, cửa xe cũng đã mở sẵn, thật chí tôi để ý thấy, ngay cả chỗ ngồi anh cũng muốn cho tôi sự thoải mái.

Tôi tin rằng anh có ý hối cải, mấy ngày qua, tôi ở trong bệnh viện, hốthoảng, con người cũng lặng lẽ, ban đêm không ngủ được, giữa khuya haynằm mơ thấy bậy bạ, mẹ lo lắng muốn ở lại với tôi, tôi khuyên mẹ về nhà, có lẽ là nản lòng thối chí, cũng có lẽ là muốn cho Gia Tuấn cơ hội, mẹkhông hề trách Gia Tuấn, cũng không có ôn hòa với anh, mẹ đối với GiaTuấn, khách sáo hệt như một người xa lạ.

Ban đem, Gia Tuấn ở lại bệnh viện, tôi bgur ở bên này, anh ngủ ở trêngiường xếp, hai người chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, đêm nào, tôi cũng mở tivi lên xem phim hoạt nhìn dành cho thiếu nhi, xem đến mơ mơmàng màng ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng lấy điều khiển từ xa ra khỏi taytôi, đắp chăn lại cho tôi, tôi trở mình tiếp tục ngủ, đưa lưng về phíaanh, anh thì ở trên giường xếp trằn trọc, chít chít két két.

Một chiếc taxi dừng lại, mẹ đỡ tôi lên xe.

Gia Tuấn không hề đi lại đây đau khổ cầu xin tôi lên xe, anh biết tính cách của tôi, nếu tôi đã từ chối, cho dù anh có quỳ xuống đất để cầu xintôi, tôi cũng sẽ không lên xe.

Khi xe taxi chạy ra khỏi cổng chính, tôi nhìn thấy bóng dáng của anh, bênngoài mưa phùn như tơ, bóng dáng của anh lờ mờ đứng trong mưa, giữa sựkhôi ngô đã có rất nhiều thương cảm, khiến cho người nào không biếtchuyện nhìn qua rất đau lòng, các y tá đi ngang qua vừa tò mò vừa lưuluyến nhìn anh một cái, có chút muốn biết được hàm ý mơ hồ của anh.

Anh không giữ tôi lại, ánh mắt dõi theo tôi, vẻ mặt rất đau thương.

Đúng là thời trẻ hết sức ngông cuồng, lúc trước, khi tôi quen anh, hình dáng của anh làm cho tôi vừa nhìn thấy đã yêu. Lúc đó tôi đâu ngờ được rằng, vài năm sau, tôi đi theo anh, lại phải chịu đau đớn như vậy.

Tôi cũng tuyệt đối không nghi ngờ việc Gia Tuấn từng yêu tôi, cho dù yêutrong bao lâu, nhưng anh đích thực là có yêu tôi. Nhưng còn bây giờ thìsao? Trái tim của tôi đã ở xa vạn thước rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv