36 Chiêu Ly Hôn

Chương 183: Phiên ngoại 1: Phó Gia Tuấn



Edit: 4ever13lue

Tôi cẩn thận bế con đi dọc hành lang lên tầng mười hai, ở đây có thể ngắm sao hàng đêm, mọi người trong khu nhà cũng có thể dùng nơi này để phơi quần áo, đánh cầu, làm mấy trò giải trí.

Tôi vừa bước ra, mọi người nhìn thấy chúng tôi thì đều vui vẻ giang tay, bất quá thì người họ chú ý không phải là tôi, mà là đứa nhỏ trong lòng tôi này.

Thời tiết hôm nay rất tốt, mấy người hàng xóm chúng tôi cùng lên đây làm đồ nướng.

Phái Phái tỉnh ngủ, tôi bế thằng bé xuống dưới lầu, mẹ vợ thấy Phái Phái, bà rất vui mừng, lập tức bước đến bế thằng bé. Mẹ tôi không nhanh tay bằng, nên đành phải ngồi một bên bất đắc dĩ nhìn.

Mẹ vợ nhẹ nhàng đặt Phái Phái lên đùi, thằng bé chảy nước miếng, nhưng mà bà không hề khó chịu.

Bà vui vẻ hỏi mọi người: “Ta nói thằng cháu ngoại này rất giống ta, mọi người xem có đúng không?”

Ba vợ tôi ở bên cạnh cười ha ha nói: “Thằng bé này lớn lên giống tôi còn được, chứ giống bà ấy à? Bà xem làm sao sau này nó cưới vợ được nha?”

Mẹ vợ nhất thời tức giận: “Ông lão Đinh, ông nói cái gì đó? Ông đã quên ông vẫn luôn khoa trương về hai đứa con gái của ông, rằng chúng rất giống tôi hay sao? Ông quên năm xưa ông theo đuổi tôi thế nào rồi à?”

Ba vợ cười ha hả, ông không lên tiếng.

Cô em vợ Đinh Đang chạy đến, giành lấy Phái Phái từ trong lòng mẹ vợ: “Phái Phái, dì bế con.” Cô ấy bế Phái Phái ra ngoài sân phơi ngắm hoa, còn bạn trai của cô ấy ân cần đứng bên cạnh.

Ba vợ hỏi tôi: “Khi nào thì Đinh Đinh về?”

Tôi nhìn đồng hồ: “Sắp rồi ạ, cô ấy nói tối nay không tăng ca, sẽ về sớm một chút.”

Mẹ vợ lại oán giận nói: “Con bé làm việc cật lực như thế, mỗi ngày đều dầm mưa dãi nắng, ai không biết chắc sẽ nghĩ con bé có thể thành nữ thị trưởng mất.”

Tôi vội vàng an ủi mẹ vợ: “Qủa thật là Đinh Đinh có cơ hội được thăng chức, tháng sau cô ấy có thể được lên làm chủ biên ạ.”

Hiện tại Đinh Đinh còn bận rộn hơn tôi.

Phái Phái đã gần hơn năm thắng, đúng vào thời kì vui vẻ nhất. Sự ra đời của thằng bé khiến cho cả nhà chúng tôi đều rất lạc quan, mà điều khiến tôi vui sướng nhất chính là con khỏe mạnh đáng yêu, đánh tan sự lo lắng của chúng tôi.

Tôi rất xúc động, hai năm trước, tôi như rơi xuống vực sâu của cuộc đời, tôi phiền muộn, u buồn, không cách nào nhìn thấy được hy vọng của ngày mai. Nhưng hiện tại vợ chồng chúng tôi yêu thương nhau, nhớ đến chuyện xảy ra hơn hai năm qua, tôi thật rất xúc động.

Tôi đã cùng Đinh Đinh trải qua rất nhiều việc, nào là cãi vã, hết ly rồi lại hợp, cuối cùng quay lại với nhau, hiện tại chúng tôi đều quý trọng nhau gấp bội lần. Thẳng thắn mà nói, tôi là một người rất mâu thuẫn, trong chuyện tình cảm, thậm chí tôi còn không trưởng thành được như Đinh Đinh. Tôi đã cho rằng tôi lớn hơn Đinh Đinh, cho nên đối nhân xử thế của tôi cũng tốt hơn cô ấy, nhưng thật ra là tôi đã sai. Tôi hoàn toàn không có được sự thoải mái, rộng lượng của cô ấy. Sau khi ly hôn với tôi, thấy cô ấy trưởng thành hơn, một xác trở thành một người phụ nữ thật tuyệt vời, lúc này tôi mới thật sự hiểu được, thì ra cô ấy lại đẹp đến thế.

Tự đáy lòng tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn, sau những mâu thuẫn, tranh chấp, ly hôn, hợp lại kia, cuối cùng hai người cúng tôi lại trở lại bên nhau, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Lúc Đinh Đinh chưa mang thai, vào một ngày, cô ấy đưa tôi đến một vùng ngoại ô, tôi rất hiếu kì, dần dần trước mắt xuất hiện một mảnh vườn rau, cô ấy đưa tôi đến nơi này làm gì?

Chúng tôi dừng xe lại, Đinh Đinh đưa tôi đi vào một khu đất nhỏ, vừa chỉ vào hai khoảnh đất không lớn lắm kia, nói với tôi: “Anh thấy không? Đây là đất của em.”

“Đất của em?” Tôi hiếu kì: “Sao em lại có khoảnh đất này?”

Cô ấy rất đắc ý: “Đúng vậy, em đã thương lượng với chủ nhân của khoảnh đất này rồi, quyền sở hữu là của họ, nhưng em có thể thu hoạch những gì mình trồng.”

A, tôi vui vẻ: “Em chuẩn bị trồng cái gì ở đây? Không phải ai cũng trồng trọt được đâu, đây là một việc rất mệt đó.”

Cô ấy thở dài, ngồi chồm hổm xuống: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong nha, em đã làm được rồi. Gia Tuấn, đợi đến mùa xuân, em sẽ trồng các loại rau xanh, rau xà lách, rau chân vịt, cả khoai tây nữa. Đúng rồi, còn có thể trồng dưa.

Tôi mỉm cười.

Cô ấy từ từ nói: “Vốn chỗ này còn có mấy tảng đá nữa, đều là do em và ba cùng nhau khiêng ra ngoài đó.”

“Vì sao đột nhiên em lại nghĩ đến trồng trọt?”

“Hiện tại thức ăn có nhiều hóa chất lắm, còn em thì nhàn rỗi quá, cho nên muốn làm cái gì đó mới mẻ ọi người.”

Tôi lắc đầu: “Em chạy tới chạy lui vậy còn chưa đủ bận rộn sao?”

Cô ấy mất hứng: “Phó Gia Tuấn, biết ngay là anh sẽ chế nhạo em mà, em còn trông cậy anh mỗi tuần đều cùng em đến đây, cùng em tưới nước cho cây đấy.”

Tôi cười ha hả: “Được, về sau, mỗi tuần chúng ta đều đến đây chăm sóc cây cỏ.” Tôi lại hơi xúc động; “Chỉ cần anh có thể thì anh nhất định sẽ đi cùng em.”

Cô ấy chế nhạo tôi: “Gia Tuấn mà lại nói mấy lời nhụt chí vậy sao? Anh có tay có chân, công việc lại xuất sắc, sao anh lại dễ dàng buông xuôi thế được? Anh nhớ kỹ lời em nói đây, anh là chồng của Đinh Đinh, là người đàn ông của em, tuyệt đối anh không thể dễ dàng buông xuôi bất cứ cái gì cả. Anh cũng phải luôn nhớ rằng em sẽ không rời xa anh, không bao giờ buông tay anh đâu.”

Tôi rất cảm động, bước đến nắm lấy tay cô ấy.

Ngày hôm đó chúng tôi đến đây cũng là vào lúc chạng vạng, trời chiều phủ một màu vàng buồn của ánh sáng cuối ngày, cả hai chúng tôi đều được ánh sáng màu cam bao phủ.

Khi quay về, tôi quay đầu lại nhìn khoảnh đất kia, nghĩ đến sau này có thể cùng vợ mình trồng trọt, tôi thật sự rất khao khát.

Tôi không nhịn được phải hỏi Đinh Đinh: “Em nói xem có khi nào chúng ta đào được vàng không?”

Cô ấy lưu loát trả lời: “Có thể, chỉ cần anh trồng một thỏi vàng xuống đó, thì chắc chắn anh sẽ đào được một thỏi thôi.”

Tôi không nhịn được nói nhỏ vào ai cô ấy: “Thật ra thì thỏi vàng anh muốn nhất chính là thỏi vàng do anh gieo trồng.”

Chúng tôi ôm chặt nhau, nhẹ nhàng hôn môi dưới ánh hoàng hôn.

Rất nhanh, tôi thật sự bắt được vàng.

Bác sĩ nói với tôi Đinh Đinh mang thai, trước mắt tôi xoay vòng, tôi sợ run che mặt, không ngăn được nước mắt rơi.

Mấy tháng sau, tôi vinh quang lên chức cha.

Mọi người đưa Đinh Đinh vào phòng phẫu thuật, bởi vì cuống rốn bị cuốn, vì để bảo đảm, cho nên phải sinh mổ. Lúc đưa Đinh Đinh đến phòng phẫu thuật, chúng tôi đều vừa vui mừng, vừa bất an. Mẹ vợ nắm chặt tay cô ấy, tha thiết không muốn buông.

Đinh Đang hơi tiếc nuối nói: “Vốn là định nếu chị sinh tự nhiên, thì sẽ ghi âm tiếng chị khóc kêu đau kia lại, nhưng mà bây giờ là sinh mổ, bọn em không được vào.”

Đinh Đinh cười nói: “Em làm ơn bỏ cái ý nghĩ này đi nha, đừng tưởng rằng sinh con là chuyện vui vẻ gì, nói cho em biết nha, chính là đổ máu đó, đợi đến phiên em thì em sẽ biết.”

Cô ấy cười với mọi người, khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại, tôi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất của cô ấy.

Đứa con bụ bẫm trắng trẻo của tôi được sinh ra như thế, lúc sinh là sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi, cho nên tôi đặt tên ở nhà cho con là Phái Phái.

Cả mẹ tôi và ba mẹ vợ đều rất vui sướng khi nhìn thấy đứa bé, trong lòng mọi người tràn ngập hạnh phúc.

Vừa sinh xong, Đinh Đinh rất yếu, nhưng tầm mắt của cô ấy không lúc nào rời khỏi đứa bé, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn khi được làm mẹ.

Tôi cảm kích cúi đầu, hôn lên mặt cô ấy: “Vợ à, khổ cho em rồi.”

Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cuộc đời còn dài, bây giờ mới là bắt đầu thôi.”

. . . . . .

. . . . . .

Hiện tại, tôi không có bất cứ điều gì tiếc nuối.

Khi Phái Phái được ba tháng, tôi đến Bắc Kinh chữa bệnh, đoàn bác sĩ của chủ nhiệm Lưu bay từ Mĩ sang, họ cùng nhau thực hiện ca phẫu thuật cho tôi. Sau khi giải phẫu, sức khỏe của tôi đang từng bước khôi phục, Chủ nhiệm Lưu nói: “Tuy rằng không thể khôi phục lại hoàn toàn như trước đây, nhưng có thể khẳng định là tình trạng của anh đã tốt hơn nhiều.”

Tôi rất cảm kích, tôi không hề oán giận gì cả, cũng không biết phải nói gì. Đinh Đinh nói rất đúng, cuộc đời còn dài, lúc này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

. . . . . .

Đinh Đang cười ha hả: “Anh rể, con anh muốn đi tiểu, nên liền tiểu ngay vào bồn hoa này, anh xem.”

Tất cả mọi người bước đến xem, quả nhiên Phái Phái được Đinh Đang đỡ mông, đang đi tiểu vào bồn hoa.

Chúng tôi mỉm cười.

Dưới lầu có một chùm bong bóng đủ sắc màu không biết là ai mua, đang bay lên trên sân thượng, tựa như hy vọng cũng đang ngày một bay cao.

. . . . . . . . . . . .

(Thế giới của Gia Tuấn là mùa xuân, hy vọng anh ấy sẽ hạnh phúc. Còn Vĩnh Diễm? Đã lâu không gặp, anh khỏe chứ?)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv