36 Chiêu Ly Hôn

Chương 165: Tôi chỉ có một câu: ‘Dù có chết cũng không khuất phục





Edit: 4ever13lue

Anh ta vươn tay kéo tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên: “Bùi Vĩnh Diễm, anh hiểu rất rõ tính cách của tôi. Đinh Đinh tôi tuy ngốc nhưng mà tôi vẫn có nguyên tắc của chính mình, xin anh để ý tác phong của mình.”

Lập tức anh ta cứng đờ, tôi lập tức ấn nút thang máy.

Cửa vừa đóng, tôi rớt nước mắt.

Thang máy chậm rãi đi xuống, cửa lại mở ra, nước mắt trên mặt tôi đã khô, tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lái xe của Bùi Vĩnh Diễm đã lái xe đến, tôi suy nghĩ một lát, vẫn cứ lên xe.

Nhưng kì lạ chính là lái xe không trực tiếp đưa tôi về khách sạn, anh ta lái xe rất chậm, nhưng mà trên đường quẹo vào, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra, tôi hỏi anh ta: “Xin hỏi anh đang làm gì vậy?”

Lái xe không nói lời nào, anh ta chỉ đưa di động cho tôi, tôi nhận lấy, đọc tin nhắn trên màn hình: “Đinh Đinh, không cần quay về khách sạn, nếu tâm tình không vui thì em có thể đi shopping đây đó. Thật lòng xin lỗi, xin em hãy quên những chuyện đã xảy ra đi, anh cam đoan với em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra những việc như thế này nữa.”

Tôi hét lớn một tiếng: “Lập tức quay về khách sạn cho tôi.”

Lái xe hoảng sợ, lập tức vòng lại.

—————— đường phân cách ——————

Trở lại khách sạn rồi, tôi thu dọn quần áo của mình, những thứ quần áo quá xa hoa không hợp với tôi, tôi cũng không cần.

Tôi lập tức mua vé máy bay trở về Thanh Đảo, thời gian là tối ngày mai. Tôi nhìn đồng hồ, thời gian còn lại phải làm gì bây giờ?

Nếu đã quyết định chia tay với Bùi Vĩnh Diễm, thì tự bản thân tôi phải thoải mái. Tôi nhìn đồng hồ, tôi đến Hồng Kông thì dù sao cũng phải mua quà cho mọi người. Thời gian còn nhiều, hẳn là tôi lên đi shopping, đi dạo núi Thái Bình, ngắm cảnh.

Hít một hơi, tôi thay quần áo rồi ra cửa.

Cả một ngày trời, tôi tắt điện thoại. Hầu hết thời gian đi dạo bên ngoài, tôi không hề lãng phí, tôi đi mua sắm cả ngày, mua quà cho ba mẹ, Đinh Đang, Chu Vi và cả Gia Tuấn.

Ngày hôm sau, tôi đi núi Thái Bình, còn đi Thanh Sơn Thiền viện nổi tiếng Hồng Kông, xin xâm cho ba mẹ, cầu chúc cho họ được mạnh khỏe.

Cuối cùng cũng đã đến giờ tôi phải quay về. Tôi đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, còn một cái vali, tôi để đầy quà cho mọi người. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng tôi vẫn bước đi.

Tôi mở di động ra thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Bùi Vĩnh Diễm.

Suy nghĩ một chút, tôi vẫn gọi cho anh ta.

“Vĩnh Diễm.”

“Đinh Đinh, em đang ở đâu?”

“Tôi phải về rồi, hẹn gặp lại sau.”

“Em thật sự phải đi sao?”

“Đương nhiên là tôi phải quay về.”

“Đinh Đinh, hãy nghe anh nói, em không thể đi, anh cần em.”

Tôi rất kiên quyết: “Vĩnh Diễm, tất cả mọi người đều không phải là trẻ con, xin đừng dây dưa đau khổ như thế nữa, rất không có phong độ.”

“Đinh Đinh, em không thể cho anh một chút cơ hội hay sao? Cho dù anh có lỗi, nhưng ít nhất thì em cũng nên cho anh cơ hội bù lại chứ?”

Giọng anh ta rất ngọt ngào, nhưng mà tôi không hề cảm động, những lời anh ta vừa nói tôi nghe cứ như thể tiếng còi chói tai vậy. Đột nhiên tôi tức giận, không khỏi cao giọng: “Bùi Vĩnh Diễm, tôi không thể cho anh cơ hội. Anh cũng giống như chồng cũ Phó Gia Tuấn của tôi, các người đều không vượt qua được sự cám dỗ của phụ nữ. Phó Gia Tuấn phạm sai lầm, tôi đã cho anh ấy một cơ hội, anh ấy lại không biết quý trọng, tiếp tục khiến tôi tổn thương, còn anh thì sao? Anh vừa nói yêu tôi, nhưng khi tôi mới đi thì anh đã có thể để cô gái khác vào phòng mình, anh xem tôi là cái gì? Còn anh là ai chứ? Trong mắt đàn ông các người, tình yêu và dục vọng là có thể tách biệt như vậy sao? Như vậy, tôi có thể hiểu là anh vừa ôm cô gái khác trong lòng, vừa nói ‘anh yêu em, anh rất nhớ em’ trong điện thoại với vợ sao? Đây là cái mà anh gọi là tình yêu à? Cái mà các anh gọi là tình yêu, hay là chuyện trên giường này, chỉ cần tắm xong là có thể tẩy đi hết, làm như chưa bao giờ xảy ra sao?”

Nhất thời anh ta không nói gì, lời tôi nói hết sức quyết liệt, mạnh mẽ.

“Tạm biệt.”

Tôi quăng vỡ điện thoại.

Tôi ra khỏi khách sạn, một chiếc taxi đã chờ ở cửa, phục vụ khách sạn đẩy hành lý ra cho tôi.

Tài xế taxi lập tức xuống xe mở cửa cho tôi xong rồi mang hành lý của tôi để vào trong xe.

Tôi vừa định xuống xe thì thấy chiếc Maybach của Bùi Vĩnh Diễm. Cửa kính kéo xuống, Bùi phu nhân xuất hiện trước mặt tôi.

Lão yêu bà này, bà ta còn muốn đuổi giết tận cùng sao? Lòng tôi hừ một tiếng.

Bùi phu nhân xuống xe, sắc mặt bà ta rất xấu, nhìn thấy tôi, lông mày bà ta lập tức nhăn lại một chỗ.

Căn bản là tôi không muốn để ý bà ta, không ngờ bà ta bước đến trước mặt tôi, mở miệng nói trước, giọng bà ta dữ dội như sóng cuộn.

“Cô Đinh, cố có ý gì đây?”

Tôi không hiểu lắm: “Ý gì là sao? Bùi phu nhân, tôi đã từ chức rồi bây giờ tôi phải về nhà, chẳng lẽ điều này cũng muốn tôi phải báo với bà sao?”

“Ta không nói việc này, ta hỏi cô, vì sao cô lại chia tay với Vĩnh Diễm?”

Tôi không để ý đến bà ta, tôi vừa định lên xe thì bị bà ta ngăn lại.

“Cô Đinh, cô dám chủ động chia tay với Vĩnh Diễm? Ta hỏi cô, đến tột cùng thì cô thật sự muốn bỏ rơi con ta, vẫn muốn dùng cách này áp chế ta sao? Cô muốn tôi giảm bớt yêu cầu, khuất phục cô sao?”

Bà ta vậy mà lại nói tôi như thế? Tôi hết sức tức giận.

“Bùi phu nhận, chuyện tình cảm tràn ngập những biến cố, không phải là tôi bỏ rơi ‘lệnh công tử’, mà là con trai bà bỏ rơi tôi. Đây là chuyện rất bình thường, anh ta cũng không phải là cậu thiếu niên hai mươi tuổi, anh ta sẽ không thể không vượt qua được chuyện này. Theo lời của bà thì có rất nhiều thiên kim giàu có sẵn sàng làm vợ anh ta, cho nên không cần một người phụ nữ không biết tốt xấu như tôi đâu.”

Nhất thời bà ta tức giận xanh cả mặt, giọng nói cũng run lên: “Cô thật sự là không biết tốt xấu, cô thấy con của ta không tốt ở chỗ nào? Cô tùy tiện muốn bỏ là bỏ sao?”

Tôi cũng không khách khí đáp lại: “Vậy thì, Bùi phu nhân, bà lại muốn tôi làm gì đây? Tôi là thịt trên thớt sao? Bà mốn chặt thì chặt, muốn đập thì đập sao? Nhà họ Bùi các người là cao cao tại thượng, tôi kém cỏi lắm, cho nên những điều khoản của bà, vẫn là nên để cho người phụ nữ khác làm nhà họ Bùi của bà nở mày nở mặt đi.”

Sắc mặt Bùi phu nhân thay đổi, nhưng lòng tôi lại cảm thấy sảng khoái. Lão yêu bà này, mỗi ngày ăn nhân sâm núi Trường Bạch, uống canh hải sâm, cả người ba ta trông như yêu tinh ngàn năm, không có ai dám chống đối bà ta như vậy. Người khác thì sợ bà ta là phu nhân của nhân vật có tiếng, nhưng xin lỗi, tôi không sợ.

Rốt cuộc tôi mở cửa xe, Bùi phu nhân lại gọi tôi, xem ra là bà ta không nhịn được nữa rồi, bà ta kéo tôi lại nói: “Cô Đinh, Vĩnh Diễm vẫn tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, cho đến bây giờ chưa bao giờ tinh thần nó sa sút như vậy, ta cho cô một cơ hội nữa. Ta hỏi cô, rốt cuộc cô có đồng ý kết hôn với Vĩnh Diễm hay là không?”

Cho… tôi một cơ hội nữa? Tôi cười lạnh trong lòng, bà ta gọi đây là gì chứ? Là cầu hôn hay là bức hôn? Có ai cầu hôn theo cách của bà ta không? Xem tôi là kẻ gây tội tày trời, cần sự tha thứ của bà ta hay sao? Lại còn tỏ ra đáng thương mà cho tôi cơ hội?

Tôi chỉnh lại kính râm, bình tĩnh lên xe, trong lúc đóng cửa xe, tôi nghiêm túc nói với bà ta: “Tạm biệt Bùi phu nhân. Chúc bà ngọc thể an khang.”

Nhất thời bà ta tức giận giậm chân, xe taxi vừa chạy, bà ta lấy tay đập lên cửa xe hòng ngăn lại.

Tôi cười lạnh, đây là mà người tự cho mình là ‘hoàng thái hậu’ quyền quý đây sao? Cảm ơn trời đất khi tôi không phải trở thành thành một trong các người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv