Lúc đưa Gia Bách lên xe, Đăng Khôi đòi theo nhưng ba mẹ không cho, còn bảo nó ở nhà trông nhà, còn không quên căn dặn cửa nẻo cẩn thận, đi ngủ sớm để mai còn đi học. Nó khóc rưng rức nhưng rồi không nháo nữa mà thẫn thờ nhìn theo bóng chiếc xe hơi đến khi khuất hẳn.
Trên đường đến bệnh viện huyện, tất cả mọi người đều cố gắng thay phiên nhau giữ chặt chỗ vết thương của Gia Bách.
Vết thương bị rạch một đường khoảng nửa gang tay, nằm ngày hông trái, dù không phải là bác sĩ nhưng Xuyến có thể đoán được vết thương không quá sâu, chắc là chưa tổn thương đến nội tạng bên trong đâu, dù vậy thì Xuyến vẫn rất lo lắng vì máu chảy nhiều.
Lúc đưa anh đến bệnh viện huyện, máu đã chảy ướt một mảng lớn thấm vào chiếc áo sơ mi, những vị bác sĩ có mặt lúc đấy thấy máu đỏ tươi gương mặt người nào người nấy không tránh khỏi sự căng thẳng vội vàng chuyển anh đến phòng cấp cứu ngay sau đó.
Bên ngoài phòng cấp cứu, mọi người ai nấy đều tỏ vẻ sốt ruột đi qua đi lại, Xuyến thì bần thần hết cả người, dòng lệ chảy dài hai bên má, lặng người một chỗ nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng chặt mà ngỡ như ngày tận thế đang ập xuống người mình, một cảm giác đau đớn thống khổ khó có thể diễn tả thành lời.
Một tiếng sau.
Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Mọi người đồng loạt chạy ào tới bên vị bác sĩ mặc áo xanh, gương mặt ai nấy đều không giấu được vẻ lo lắng.
Xuyến hỏi:
– Bác sĩ, anh ấy sao rồi.
Nói ra được câu này, Xuyến đã phải kìm nén dữ lắm nước mắt mới không chảy ra.
Vị bác sĩ liếc nhìn những gương mặt trước mắt mình, sau đó mới tháo khẩu trang ra, ông nói:
– Vết thương không nghiêm trọng lắm, hơi sâu nhưng may mắn là không gãy xương và chưa trúng nội tạng bên trong, kiệt sức với mất máu nhiều nên bị ngất, hiện tại đã không sao rồi, cậu ấy đang được truyền máu, một lát nữa sẽ tỉnh lại.
Nghe bác sĩ nói Xuyến nhẹ nhõm hẳn, sự lo lắng cũng phần nào vơi đi, cô nhìn sang cha mẹ mình thấy họ thở phào một cái như trút đi phần nào gắng nặng.
Nhìn sang chú Tín và chú Bình con của bà Bảy, Xuyến không giấu nổi sự ngỡ ngàng trong đấy mắt, cô thấy mặt họ hơi biến sắc lén lút liếc nhìn nhau vô cùng kì lạ.
Thấy Xuyến khẽ nheo mày nhìn mình, chú Tín và chú Bình lấm lét một cách đầy khó hiểu. Sau đó lại nói:
– Thôi thằng Bách đã không sao rồi vậy tụi tui về.
Nói xong họ nhanh chóng quay đầu, lúc này Xuyến mới có dịp nhìn kĩ hai người họ từ trên xuống dưới, quần áo xộc xệch khó hiểu như đang gấp gáp làm chuyên gì, trên cổ có dính một ích cái gì đen đen nhìn kĩ chính là bùn. Xuyến nheo mày trong lòng không khỏi nghi hoặc.
– Chú thím có muốn về cùng không?
Tiếng nói từ xa vọng lại kéo theo suy nghĩ của Xuyến trở về thực tại, cô nhìn qua ba mẹ mình, nói:
– Ba mẹ cũng về luôn đi, đêm nay con ở lại với anh Bách được rồi.
– Thôi vậy cũng được, con ở lại có gì thì gọi cho ba mẹ.
– Dạ. Ba mẹ về đi, để mình thằng Khôi ở nhà con không an tâm.
Ba mẹ đi khuất rồi, Gia Bách cũng được bác sĩ chuyển đến phòng bệnh trên lầu ba.
Sau khi làm thủ tục nhập viện cho anh xong, Xuyến cũng vội vàng chạy lên phòng bệnh cùng anh.
Suốt đêm đó, Xuyến nằm gục bên cạnh giường, bàn tay nhỏ nhắn của cô chưa từng rời khỏi bàn tay chai sạn của anh.
Sáng hôm sau.
Gia Bách cảm nhận được một bên cánh tay mình tê dại, trong cơn mơ màng anh mở mắt ra, đập vào mắt anh lúc này là trần nhà trắng xoá cùng mùi thuốc sát trùng sọc thẳng vào mũi, lúc này đây anh mới biết rằng mình còn sống, nghĩ tới chuyện đêm qua, anh cũng đã phần nào đoán ra được vụ án lần này không hề đơn giản như trong trí tưởng tượng của anh nữa rồi.
Anh hơi nghiêng đầu, thấy Xuyến nằm gục bên giường ngủ say, bàn tay vẫn khư khư nắm chặt tay anh không rời.
Ngay lúc này đây anh mới nhận ra, mình đã vô tình đẩy Xuyến vào một cuộc hôn nhân bế tắc nhuốm màu bi thương khi mình tính mạng của anh lúc nào cũng nằm trong tay người khác, chực chờ một cái chết không được báo trước, như hôm qua nếu anh thật sự chết đi rồi thì một cô gái 18 tuổi đầu như Xuyến phải mang danh quả phụ phải chịu đựng điều tiếng của miệng lưỡi thế gian.
Anh cứ nghĩ lấy Xuyến rồi sẽ cho Xuyến được hạnh phúc sống một cuộc đời nhung lụa cao sang, nhưng anh sai rồi, hạnh phúc hôn nhân chưa bao giờ được đong đếm bằng tiền tài hay vật chất.
Gia Bách thấy Xuyến ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức cô dậy, anh tiếp tục nhắm mắt lại cố gắng trấn tĩnh bản thân một chút nhưng trong lòng vẫn không ngừng dấy lên nỗi lo lắng và bất an. Bao nhiêu hiểm nguy anh đều đã từng trải qua, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy bàng hoàng lo sợ tới mức này
Mãi đến nữa tiếng sau, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa lạch cạch, Gia Bách bên trong giật mình choàng tỉnh, Xuyến thì bật dậy như một cái máy, theo bản năng đứng phắt dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ sốt ruột nhìn anh mà cất giọng lo lắng:
– Anh tỉnh rồi à, anh có thấy đau chỗ nào không? Anh sao rồi?
Xuyến vừa nói vừa khẩn trương, đôi bàn tay không ngừng sờ mặt sờ mũi, sờ khắp người anh cứ như sợ anh sẽ tan biến mất vậy, Gia Bách thấy vậy thì không nhịn được mà cười mỉm.
Xuyến thấy anh cười liền huých nhẹ vào tay anh, nói:
– Anh còn cười được, suýt chết rồi mà còn cười.
Lúc này một vị bác sĩ trung niên bước vào, tay cầm gói đồ một cách đầy trân trọng. Ông nhìn Gia Bách với ánh mắt thân thiện, nói:
– Đây là đồ cá nhân của cậu.
Nghe giọng của bác sĩ vang lên phía sau, Xuyến quay đầu lại theo bản năng thì ông liền đưa túi đồ trao tận tay cho cô. Xuyến nhận nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đáng lẽ, ông nên trao tận tay cho Gia Bách mới đúng chứ và khi cô còn đang miên man suy nghĩ thì ông ấy lại nói tiếp:
– Vợ cậu đây à, nhìn trẻ hơn trong ảnh.
Xuyến ngỡ ngàng, nhìn sang Gia Bách lại thấy anh nhoẻn miệng cười.
– Tôi biết cậu là công an nên tôi muốn hỏi, cậu có muốn tôi báo cảnh sát không?
– Không cần đâu chú, cháu biết phải làm thế nào? Con muốn chuyển viện.
– Được rồi. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu ngay.
Ông bác sĩ nói xong liền quay đầu đi thẳng ra cửa.
Xuyến cầm túi đồ trên tay trong lòng không khỏi hoang mang, cô quay sang Gia Bách, hỏi:
– Sao ông ấy biết em là vợ anh?
Gia Bách thản nhiên đáp:
– Sao em không tự tìm hiểu đi.
Nghe Gia Bách nói, Xuyến mới sực nhớ, cô vội vàng mở túi đồ ra xem, bên trong ngoài giấy tờ tùy thân, thẻ ngành, khẩu súng được gói cẩn thận trong cái túi màu đen thì còn có cái ví tiền mà anh hay mang bên người, Xuyến thấy cái ví thì lật đật cầm nó lên và mở ra xem, cô ngỡ ngàng xen lẫn bất ngờ khi thấy chỗ để tấm ảnh cô gái xinh đẹp mà cô đã từng thấy trước đây đã được thay thế bằng bức ảnh cưới nhỏ.
Xuyến lén liếc anh một cái, thấy Gia Bách thản nhiên mắt hướng sang chỗ khác thì cô đã hiểu vì sao mà ông bác sĩ lại biết cô chính là vợ của anh, ông ấy có thể đã kiểm tra đồ dùng cá nhân của anh trước rồi sau đó mới cầm đến mà trao tận tay anh.
Xuyến thấy hơi lấn cấn trong lòng, mọi sự đến quá nhanh khiến cho cô có cảm giác không được tự nhiên lắm, cô nghiêng đầu thấy Gia Bách chẳng nói chẳng rằng mà cứ chăm chú vào màn hình điện thoại bấm liên tục không ngừng như đang nhắn tin với ai đó, thấy anh chẳng để ý gì đến mình Xuyến càng thêm cay cú, cô bắt đầu trút giận lên chiếc ví của anh, Xuyến lục tung mọi ngóc ngách tìm kiếm bức ảnh người yêu cũ của anh nhưng chẳng thấy đâu. Xuyến ấm ức nhìn thẳng mặt anh, quát:
– Này anh nói gì với em đi.
Xuyến cảm thấy không quen trước sự thay đổi bất ngờ của anh và cái cô cần lúc này chính là một lời giải thích hợp lý từ anh.
– Em gọi điện bảo ba mẹ đem hành lý của mình đến đây đi, chúng ta phải về thành phố ngay lập tức, không thể ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa cả, nếu em muốn anh sống thọ thì đừng nhõng nhẽo nữa, em muốn biết chuyện gì về thành phố rồi anh sẽ nói. Gia Bách vừa nói vừa dán mắt vào màn hình điện thoại mà nhắn tin, Xuyến đoán chắc là anh đang nhắn tin cho đồng đội của mình nên cô cũng không muốn làm phiền thêm nữa.
Câu nói của anh cũng khiến tâm trạng của cô hoà hoãn hơn nhiều, cảm xúc trong lòng lúc này trào dâng một niềm vui sướng mãnh liệt, Xuyến nhớ lại cuộc trò chuyện của ba mẹ, nghe ông bà kể về quá khứ giữa mình và anh thì trong lòng không khỏi mong chờ, thời gian hãy trôi qua thật mau.
Xuyến đi ra ngoài gọi điện thoại cho ba mẹ của mình. Lúc Xuyến chuẩn bị quay đi thì có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, cô rùng mình một cái đi nhanh vào phòng.
Gia Bách thấy cô hớt hải mặt có chút biến sắc thì liền lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì sao? Em nhìn thấy gì à.
Xuyến ngồi phịch xuống giường, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, cô nhìn anh nói:
– Sao em cứ có cảm giác mình đang bị theo dõi.
Nghe vợ nói, Gia Bách ánh mắt Gia Bách liền biến đổi trở nên lạnh lẽo nhưng chỉ một giây sau liền nhìn Xuyến, nói:
– Em nói đi bên ngoài có ai nào?
Xuyến bắt đầu trầm ngâm, một lúc sau liền nói:
– Có hai người, hai người đàn ông, cả hai người này lâu lâu lại nhìn vào phòng của mình kì lạ lắm.
Gia Bách trấn an vợ:
– Em suy nghĩ quá nhiều rồi, không có gì đâu.
Dứt lời, Gia Bách có cảm giác máu huyết trong người mình đang nhảy múa, trái tim bất giác đập nhanh bất thường. Trong đầu anh lúc này đang nghĩ, vì sao bọn chúng lại muốn lấy mạng của anh, thân phận công an của anh ngoại trừ những người có liên quan thì cũng chỉ có người nhà biết, chẳng lẽ… Gia Bách nghĩ đến đây thì bất giác ngỡ ngàng, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nữa tiếng sau.
Ba mẹ vợ của Gia Bách cũng vào đến bệnh viện, vừa thấy họ anh nhỏ giọng căn dặn:
– Chuyện con bị thương, ba mẹ đừng nói cho ba mẹ của con biết, về đến Sài Gòn con sẽ nói cho họ sau.
– Ừ ba mẹ biết rồi. Lên trển có gì thì gọi về cho ba mẹ.
Nói là chuyển viện, chứ thật ra không phải bởi vì vết thương của anh không nghiêm trọng đến mức khiến bệnh viện phải bỏ thời gian ra để làm thủ tục chuyển viện cho anh và anh phải thuê xe cứu thương để về, chứ không dám mạo hiểm mà đi xe máy, bởi anh đang trong tầm ngắm của bọn chúng, còn không biết khi nào bản thân sẽ bị thủ tiêu.
Sau khi ba mẹ về được một lúc thì cả anh và Xuyến cũng an toàn lên xe cứu thương. Xe chạy ba tiếng là về đến thành phố.
Anh không vào viện ngay mà trở về nhà, về đến nơi thời gian cũng đã điểm ba giờ chiều.
Lúc xe cứu thương hú còi inh ỏi đậu trước cửa nhà cũng là lúc ba mẹ chồng của cô từ trong nhà hớt hải chạy ra, gương mặt người nào người nấy đều không giấu nổi vẻ bàng hoàng và lo lắng.
Khi Gia Bách được đưa xuống xe, nghe cô y tá nói rõ ràng tình hình thương tích của Gia Bách, lúc này cả nhà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối hôm đó, ông Nam không vội hỏi hang tình hình của Gia Bách mà để anh và cô nghỉ ngơi.
Lúc gối đầu lên tay anh, Xuyến mới cảm thấy an tâm, cô định hỏi anh một vài điều mà cô thắc mắc, lúc ngẩng đầu lên thì thấy anh đã ngủ từ khi nào, có lẽ quá mệt mỏi nên ngủ say, thấy vậy Xuyến cũng không nỡ đánh thức anh.
Cả đêm Xuyến không dám lại gần anh sợ đụng tới vết thương anh nên cô đã chủ động trải nệm xuống sàn mà ngủ, lâu lâu cô lại ngóc đầu lên, sợ anh trở mình đụng tới vết thương.
Cả đêm ấy, Xuyến không sao chợp mắt nổi, nghĩ đến những gì mà ba mẹ nói là cô lại đau đầu, cố gắng nhớ ra chút gì đó, nhưng tâm trí trống rỗng, kí ức năm lên 6 tuổi cứ như chưa từng tồn tại trong đầu cô vậy, ngay cả một cảm nhận mơ hồ cũng không xuất hiện.
Mệt mỏi quá cô thiếp đi lúc nào chẳng hay.