*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hè lúc Mạc Kiệt tốt nghiệp từ nước ngoài trở về mối quan hệ giữa tôi và Trần Ứng Gia đã tốt đến độ có thể xem là vô cùng khoa trường.
Chúng tôi ngồi trong phòng thuê nói chuyện phiếm không dứt, có đôi khi còn nói chuyện đến độ không thiết đi ngủ.
Lúc Mạc Kiệt gọi điện báo với tôi là đã về tới thành phố hai người tôi và Trần Ứng Giai đúng là như trứng chọi đá, cảm tưởng như thể cốt nhục lâu ngày không gặp ấy.
Cho nên sau khi anh gọi đến nói muốn mời cơm, tôi lập tức gọi cho Trần Ứng Giai gọi cậu ta đến cọ cơm.
Buổi tối hôm đó chúng tôi ăn lẩu.
Vài năm không gặp Mạc Kiệt cũng không có biến hóa gì rõ ràng, đại khái càng trầm ổn hơn một chút, cũng ít nói cười hơn chút.
Trái lại tôi đi làm vài năm rồi mà vẫn cứ cà lơ phất phơ, chẳng có tí dáng dấp gì.
Mạc Kiệt kéo ghế dựa cho tôi, còn lau cả dụng cụ ăn, hỏi tôi: "Muốn uống rượu gì?"
Tôi nhìn anh, có chút khoa trương nói: "Vài năm không gặp anh càng ngày càng đẹp trai." Thấy ánh mắt anh hơi hơi cong cong rồi tôi nói tiếp, "Đợi chút đã, em có bạn muốn đến, anh có để ý không?"
Trên mặt anh chẳng để lộ cảm xúc gì, hào hoa phong nhã nói: "Đương nhiên không ngại."
Trước khi Trần Ứng Gia đến tôi hỏi anh vài câu, cơ bản là tôi hỏi gì anh đáp nấy, tùy ý hàn huyên, Trần Ứng Giai mang theo tiếng cười chạy đến trước mặt chúng tôi: "Xin lỗi xin lỗi, kẹt xe kẹt xe." Sau đó cậu ta cười tủm tỉm nhìn Mạc Kiệt, "Mạc Kiệt! Lâu rồi không gặp, em đến cọ anh bữa cơm, chắc anh không ngại đâu ha."
<tbody> *雪津</tbody> Mạc Kiệt nhìn cậu ta một lát, tôi còn đang hoài nghi có phải anh đang suy nghĩ xem đây là ai hay không thì thấy anh gật gật đầu: "Muốn ăn gì thì tự mình gọi đi, uống rượu gì?"
Bọn tôi gọi một thùng Tuyết tân*, ban đầu là tôi và Trần Ứng Giai thay nhau hỏi chuyện Mạc Kiệt, hỏi đông hỏi tây, hỏi xong tôi và Trần Ứng Giai liền bắt đầu thảo luận nêu quan điểm.
Bữa này ăn đến bốn giờ, cuối bữa ăn thì toàn là tôi và Trấn Ứng Giai tranh luận đến mức nước miếng bay ngang không ngớt, tôi uống nhiều rượu thì đành tạm nghỉ đi WC giải quyết vấn đề cá nhân, lúc trở về thì phát hiện không khí giữa hai người có chút quỷ dị.
Tôi vừa ngồi xuống, Mạc Kiệt liền nhìn về phía tôi: "Ăn xong chưa, đi tính tiền được chưa?"
Tôi ngây ngốc gật đầu, liền thấy anh đứng dậy đi tính tiền.
Tôi quay đầu nhìn Trần Ứng Giai, Trần Ứng Giai nhìn tôi thì đột nhiên cười: "Có người như vậy sao, được người ta ăn cơm mà còn bỏ rơi người ta mấy giờ liền."
Tôi cảm thấy chính mình thật sự oan uổng, cậu ta dựa vào cái gì mà năm mươi bước dám cười một trăm bước, cho nên lập tức phản thanh chất vấn cậu ta: "Chẳng lẽ mày không sai sao, tao tự nói một mình chắc?"
Cậu ta chớp chớp mắt, hết sức vô tội: "Rồi rồi, tao sai, tao đi bồi lễ nhận tội người ta, mày có đi hay không?"
Buổi tối lúc trở lại phòng thuê, Trần Ứng Giai ngồi ngay ngắn trên giường nhìn tôi một hồi lâu, như là nhìn tôi đến độ nở hoa ấy, tôi có chút ngứa tay, vô cùng muốn đánh cậu ta.
Lại đột nhiên nghe cậu ta nói: "Tiêu, mày thâm quỹ* à?"
*Nguyên văn: 深柜 - chỉ những người không nhận ra mình là người đồng tính hoặc không chịu thừa nhận mình là đồng tính.
Tôi thiếu điều sặc nước miếng nơi cổ họng: "Mày nói cái quỷ gì thế?"
Cậu ta nói: "Mạc Kiệt thích mày, người có mắt đều nhìn ra."
Tôi nghi ngờ: "Anh ấy thích tao thì cớ gì tao lại là thâm quỹ?" Tôi nói, "Tao nào có thể ngăn người khác thích tao được?"
Cậu ta cười ha ha: "Thái độ thế này mà mày còn nói mày không thâm quỹ."
Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta.
Cậu ta nói: "Lúc học đại học tao cảm thấy quan hệ giữa bọn mày thật sự quá tốt." Cậu ta còn thò tay ra so đo, "Như hình với bóng."
Tôi nhíu mày, tự ngẫm lại, nào có đâu, chỉ là tại tôi thật sự rất lười, rất nhiều chuyện bắt Mạc Kiệt làm giùm tôi.
Trần Ứng Giai đột nhiên lại hứng trí bừng bừng: "Nói như vậy tức là mày đã sớm biết anh ta thích mày?"
Tôi ghét bỏ cậu ta: "Lòng hiếu kỳ lớn ghê ha?"
Cậu ta nói: "Đến đây mau, tán gẫu, đêm khuya là thời khắc tâm sự."
Tôi nhìn cậu ta: "Cảm giác rất kỳ quái."
Cậu ta hưng trí bừng bừng gật đầu với tôi tỏ vẻ tiếp tục tiếp tục đi.
Tôi lại nhìn: "Anh ta có cảm giác đó khiến tao kinh hãi vô cùng."
Trần Ứng Giai hỏi: "Không phải ghê tởm à?"
Tôi nói: "Kinh hãi."
Trần Ứng Giai nói: "Kinh hãi cái gì, sợ mình chạy đến sút cho anh ấy một cước à?"
Tôi nói: "Mày có thể bỏ ngay cái kiểu chỉ sợ thiên hạ không loạn không."
Cậu ta cười tủm tỉm chớp mắt.
Tôi kể cho cậu ta nghe về buổi tối hôm tốt nghiệp, không phải lớp chúng ta có tụ họp sao, tao uống say bị ảnh khiêng đi khách sạn.
Trần Ứng Giai vô cùng tiện phát ra một chuỗi âm thanh dài.
Tôi nói mày bệnh thần kinh à.
Cậu ta chép miệng nói sau đó thì sao sau đó thì sao.
Tôi nói buổi tối tao định bò xuống giường đi WC thì lại thấy anh ấy vô cùng tỉnh táo ngồi trên sô pha, hơn nữa anh ấy còn nghĩa chính ngôn từ lên án tao biết anh ấy thích tao, biết ngay từ đầu.
Trần Ứng Giai nói: "Sau đó thì sao, mày đáp lại thế nào?"
Tôi nhìn Trần Ứng Giai, nói cho cậu ta: "Lúc ấy tao nói "Thế thì sao, em biết anh thích em thì sao"."
Trần Ứng Giai nhíu nhíu mày: "Lời này rất đau đó."
Tôi nói: "Nhưng đó xác thật là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng tao. Tao biết anh ấy thích tao thì sao, tao không biết vì sao anh ấy thích tao, cũng không biết anh ấy thích tao ở điểm nào."
Trần Ứng Giai chớp mắt, cúi đầu cười khẽ: "Tiêu, tao biết mày kinh hãi cái gì rồi." Sau đó cậu ta lại cười, "Mày đúng thật là thâm quỹ."
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta.
Trần Ứng Giai cười cười: "Có phải mày kinh hãi vì anh ấy thích mày không?"
Tôi gật đầu.
Cậu ta nói tiếp: "Mày xem anh ấy thích mày như vậy, thích mày như vậy, mày ngẫm xem là dựa vào cái gì a, chúng ta có cái gì đáng để một người thích mình đến nhường đó sao?"
Tôi nhìn Trần Ứng Giai chăm chú, sau đó cho ra đáp án: "Không có." Tôi nói, "Tao chẳng có gì đáng để người khác thích tao đến mức đó cả."
Trần Ứng Giai nhìn tôi: "Mày có đặc biệt không tự tin vào mình không đấy?"
Tôi nói: "Tao cảm thấy anh ấy không nên thích tao." Sau đó lại nói, "Tao tự tin vào mình lắm, tao cảm giác bản thân có thể nhận vạn thiên sủng ái."
Trần Ứng Giai cười ha ha.
Tôi nói: "Tao đặc biệt không tự tin với thời gian."
Trần Ứng Giai hỏi: "Nói thế nào?"
Tôi nghĩ bụng rồi nêu cho cậu ta một ví dụ: "Ví dụ như ba mẹ tao hoặc ba mẹ mày, hay cứ chọn bừa một cặp cha mẹ nào đó trên thế giới này đi, đều cưới nhau vì thích, sau đó thì sao, chỉ vài năm sau là cảm tình thủa ban đầu sẽ bị bào mòn, bắt đầu khắc khẩu lớn tiếng cãi vã, lúc đó tao nghĩ, bọn họ một khi đã tức giận bất bình đến vậy sao lúc ban đầu còn muốn đến với nhau."
Trần Ứng Giai nói: "Mày rất bi quan."
Tôi nói: "Tính tình bọn họ khi tốt khi xấu, thế nhưng lại chẳng bao giờ ngừng bực tức oán giận khắc khẩu, lúc nào đó tao sẽ khuyên họ nếu sống cùng nhau gian nan như thế, không bằng ly hôn đi, thế nhưng họ lại không như vậy, vẫn cứ oán hận nhưng lại vẫn cứ dựa dẫm vào nhau." Tôi nằm trên giường, "Lúc đó tao lại nghĩ, bọn họ nhất định có cảm tình, thế nhưng có cảm tình sao lại biến thành như vậy?"
Trần Ứng Giai tiếp nhận lời tôi nói: "Thời gian." Cậu ta nói, "Bởi vì thời gian."
Tôi cảm thấy buồn cười, "Nếu có một người thích mày lúc này, thế thì sau đó, sau này thì sao?" Tôi nói, "Rốt cuộc thì thích bất quá cũng chỉ là một từ ngữ nháy mắt mà thôi."
Trần Ứng Giai nói: "Quan Dịch Tiêu mày thâm quỹ."
Tôi nói mẹ mày tao mà thâm quỹ thì người đầu tiên tao tìm sẽ là mày.
Cậu ta nói tiếp: "Mày kinh hãi không phải bởi vì mày biết anh ấy thích mày mà là kinh hãi không biết anh ấy có thể thích mày được bao lâu." Cậu ta cười cười, "Có khả năng mày không phải không thích anh ấy mà có lẽ là mày sợ bản thân sẽ thích anh ấy."