Quan Dịch Tiêu luôn nghĩ mình là một người đàn ông chân chính. Vì thế mà mỗi lần Mã Kiệt dành cho anh một ánh mắt tràn đầy luyến tình kia thì anh chỉ biết né tránh, cho đến khi người kia thân trần từ trên cao nhìn xuống, bẻ ngón tay anh đang dương thẳng của anh mà nói “em không thẳng” thì anh biết giới tính của mình thực sự không ổn rồi.
Quan Tịch Diêu nhớ tất cả những kỉ niệm thời đại học khi hai người ở chung kí túc xá. Nhớ cái thủa trung học tôi thường xuyên ngồi vụng trộm xem tiểu thuyết chuyển thể thành phim màn ảnh rộng. Nhớ tới cái hôm hai bọn họ đứng ngoài ban công treo quần áo, nhớ tới cái cảnh một loạt quần lót tung bay trên đỉnh đầu mình. Nhớ tới những khi rạng sáng mà phố xá vẫn sầm uất như ban ngày, trên mặt đất bẩn thỉu có một cô gái đạp lên đôi giày cao gót đi qua. Nhớ tới khuôn mặt buồn ngủ của chị gái trong siêu thị tiện lợi 24 giờ. Nhớ tới anh bao giờ cũng có ý lấy từ trong bao thuốc lá của tôi ra một điếu để châm. Nhớ tới lần nào tôi cũng giật trở về ngay lập tức, ra vẻ ghét bỏ nói rằng: "Lấy làm chi, anh có hút thuốc đâu, lãng phí thuốc của em."
Còn Quan Tịch Diêu trong mắt Mạc Kiệt mà nói, thì dường như đã trở thành một lẽ sống mà anh phải có, không có cậu, anh giống như đi cả linh hồn. Sau tất cả những bất đồng trốn tránh mà cậu dành cho anh, thì anh biết trả lại cho cậu sự ôn như, lòng kiên nhẫn và một trái tim si tình nguyện tâm chờ đợi. Mời các bạn cùng đọc truyện ngôn tình đam mĩ đầy cảm động này !
Bình luận truyện