Thái Viễn Sơn gọi cho Quách Trọng Chân, mãi anh ta mới chịu bắt máy.
“Anh cảnh sát, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Đừng làm phiền tôi nữa, tôi không có biết gì về tên Hà Minh đó cả.” Quách Trọng Chân tỏ rõ sự khó chịu.
“Tôi không hỏi về Hà Minh nữa. Có chuyện tôi cần xác nhận, có phải hai năm gần đây chủ tịch Tôn Thiên Phổ không trực tiếp điều hành công ty mà thông qua anh và Tô Liêm?”
“Tư Đồ Viêm nói vậy à?”
“Ai nói không quan trọng, tôi chỉ hỏi là có đúng không?” Thái Viễn Sơn dùng giọng cứng rắn để ép tay luật sư phải nói thẳng vào vấn đề.
“Đúng là chủ tịch không quan tâm đến công ty nhiều nữa, ông ấy chủ yếu nhốt mình trên phòng để đọc các tiểu thuyết và xem phim. Có thể nói về thực tế thì ông ấy có thể xem là đã nghỉ hưu rồi, công việc phần lớn thông qua tôi và giám đốc Tô.” Quách Trọng Chân đáp.
“Ngoài hai người ra thì Tôn Thiên Phổ có còn tiếp xúc với ai không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Tôi không chắc, tôi biết chỉ có hai chúng tôi, nhưng chủ tịch có lén gặp người thứ ba thì tôi cũng không biết được.”
“Nếu vậy thì tạm cho rằng chủ tịch chỉ tiếp xúc với hai người, những thông tin trong kế hoạch 18 tầng địa ngục phần lớn đều là thông tin nội bộ, có phải anh và Tô Liêm là người cho chủ tịch biết hay không?”
“Ngô Lâm hợp tác với Tô Liêm, Hà Minh cũng vậy, nên có thì cũng là Tô Liêm nói với chủ tịch.” Quách Trọng Chân cố gắng khiến mọi việc càng ít liên quan đến mình càng tốt.
“Còn chuyện về Vu Nhã, theo ý kiến của anh thì có thể đến tai chủ tịch không?”
“Tôi không có kể với chủ tịch, có lẽ Tô Liêm đã nói. Cũng không loại trừ khả năng có người khác đã đồn tới tai chủ tịch.” Quách Trọng Chân nêu ý kiến.
“Một việc nữa, anh có nói với chủ tịch về một kẻ sát sinh vô tội vạ không?”
“Chắc chắn không.”
“Anh có nghĩ Tô Liêm biết một người như thế không?”
“Tôi không chắc, ông ta có thể có những góc khuất riêng của mình.”
“Anh có kể với Tôn Thiên Phổ về những người có khả năng là nạn nhân của kế hoạch này không?”
“Tôi chỉ nói chuyện công việc thôi.”
“Cảm ơn đã hợp tác.”
Thái Viễn Sơn cúp máy. Anh đã hy vọng có thể tìm ra được danh sách nạn nhân từ Quách Trọng Chân. Tôn Thiên Phổ từ hai năm nay không tiếp xúc với người trong công ty, chuyện của Vu Nhã chắc chắn phải có người đã nói cho ông. Không loại trừ những việc của Ngô Lâm và Phó Kinh cũng là được nghe nói. Những việc này không lớn đến mức có thể biết được thông qua tin tức.
Nhưng theo lời của Quách Trọng Chân thì có vẻ những việc đó đều được Tô Liêm kể lại, mà ông ta thì đã bị thủ tiêu ở địa ngục thứ hai. Vẫn có khả năng Quách Trọng Chân cũng có những câu chuyện kể cho Tôn Thiên Phổ nhưng tay luật sư này giữ vững quan điểm không biết về mọi chuyện. Mà đúng ra thì anh ta cũng sắp chết đói tại Nghiệt Kính địa ngục.
Thái Viễn Sơn đặt ra một vài giả thuyết, nhưng bây giờ chưa có gì để khẳng định cả.
Đang rối bời trong suy nghĩ, Tô Ngọc Long tới báo một tin “Đã tìm thấy một tên sát thủ rồi.”
Quả đúng là một tin mừng, Thái Viễn Sơn liền hỏi “Hắn ta ở đâu? Đã bắt được chưa?”
Tô Ngọc Long không muốn làm Thái Viễn Sơn thất vọng nhưng anh vẫn phải nói “Chính xác là tìm thấy xác của hắn.”
Việc này ngoài dự kiến của Thái Viễn Sơn, anh nhanh chóng sắp xếp mạch suy nghĩ và hỏi “Có phải là Đao Sơn địa ngục?”
“Không sai, hiện trường là một đoạn đồi dốc, tên sát thủ bị giết và ném vào một bãi dao bị chôn dưới đất.” Tô Ngọc Long dù không rõ về địa ngục nhưng cái tên Đao Sơn có thể hình dung được hình phạt tại đây.
“Chúng ta mau tới đó thôi.” Thái Viễn Sơn bảo Tô Ngọc Long gọi mọi người cùng lên xe để tới hiện trường.
Không nghi ngờ gì, đây đúng là tên sát thủ. Một người nước ngoài cao to lực lưỡng. Hắn ta để đầu đinh, tóc màu nâu, cũng không có râu, đúng như Phương Tuyết đã đoán, nhân dạng ở quán rượu là hóa trang. Tuy nhiên, có một chi tiết có thể khẳng định chắc chắn người này là kẻ họ cần tìm, trên cổ tay hắn có một vết sẹo.
“Sát sinh vô tội thì tên sát thủ này đúng là đáng xuống địa ngục rồi.” Khương Hòa nhận xét. “Không thể ngờ được Tôn Thiên Phổ sẽ bảo một tên sát thủ giết tên còn lại.”
Cảnh sát cẩn thận nhấc thi thể tên sát thủ khỏi đống dao. Phương Tuyết tới kiểm tra và kết luận hắn mới chết được khoảng hai giờ.
“Ai là người phát hiện ra hắn?”
“Tôi không biết, là một cuộc gọi nặc danh. Nhưng mà tôi đoán là tên sát thủ còn lại, hắn nói tiếng Anh, nghe ngữ âm giống người nước ngoài.” Người cảnh sát tới hiện trường đầu tiên báo lại.
Thái Viễn Sơn biết lí do hắn làm vậy là để cảnh sát phát hiện các địa ngục theo đúng thứ tự. Anh nhìn thi thể dưới đất, đây là người tiếp xúc gần nhất với tên sát thủ còn lại, và cũng là cầu nối ngắn nhất để đến với Tôn Thiên Phổ.
Dưới đất cũng chỉ có dấu giày của kẻ còn lại. Thái Viễn Sơn nói với cả đội “Chúng ta về thôi.”