Ngày thứ mười.
Ngoài đôi giày cao gót đang tạm thời vô dụng ra thì thứ đáng giá nhất trên người Thôi Thiện lúc này là chiếc mặt dây chuyên xa xỉ của Swarovski, hình thiên nga bằng pha lê, chỉ độ hơn 1 centimet, thoạt nhìn qua giống như chú vịt con xấu xí của Andersen[1].
[1] Andersen (An-đéc-xen) là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng với truyện kể cho trẻ em.
Nếu như thiên nga có thể bay thì xin hãy đem lời cầu cứu này đi.
Thôi Thiện không muốn làm Robinson, tự sinh tự diệt ở mấy chục mét trên không trung thế này. Để tiết kiệm nhiên liệu, tất cả những thứ săn bắt được, bao gồm cả sâu róm và gián, mỗi ngày đều chỉ tập trung quay nướng lúc hoàng hôn, chỉ cần trời không mưa. Thời gian còn lại cô cứ ngủ mê mệt, giống như tập yoga, điều chỉnh hít thở, hạn chế tiêu hao. Cô kì vọng sẽ có người nào đó xuất hiện, bất luận là người tốt tới cứu cô, hay chính là kẻ xấu đang giam cầm cô.
- Vóc dáng của tôi rất ổn, nếu như anh muốn thỏa mãn dục vọng thì hãy xuống đây đi, tôi sẽ không phản kháng đâu, nếu như anh nghe thấy!
Mấy ngày trước, trên chóp tường xuất hiện một đại thúc thần bí, rốt cuộc người đó là ai? Thật sự là kẻ biến thái đã đưa cô xuống đây sao? Hay là người quản lí sở hữu tòa nhà này? Hoặc giả chỉ là một kẻ bệnh tật lang bạt mà thôi?
Sáng sớm, anh ta lại tới rồi.
Thôi Thiện tỉnh giấc, mở to mắt, trên đầu vang lên hàng loạt những tiếng bước chân lộn xộn, ngẩng đầu lên nhìn người đó - tuyệt đối không hề nhận lầm, vẫn là chiếc áo phông cổ lỗ sĩ rách tả tơi, loạng choạng đi tới đỉnh bức tường, ánh mặt trời chiếu lên nửa đầu hói của anh ta.
Mặc kệ anh ta có phải người câm điếc hay không, Thôi Thiện vẫn gào thét “Cứu mạng” điên cuồng như trước, đồng thời còn khua chân múa tay đê thu hút sự chú ý của anh ta.
Cuối cùng, đối phương run rẩy cúi đầu xuống.
Anh ta nhìn thấy Thôi Thiện.
Không sai, ánh mắt đã nói lên tất cả, vị đại thúc thần bí để lộ ra ánh mắt kinh ngạc dị thường, thò tay ra chỉ chỉ vào cô.
- Cứu tôi với! Mau lên!
Khi Thôi Thiện tường rằng mình sắp được cứu thì đôi chân của người đàn ông kia đã bại liệt, từ trên bức tường phía nam cao vợi rơi xuống, tiếp tục ngã thẳng lên nền xi măng của vườn treo.
Sao lại tự mình xuống đây chứ? Muốn sàm sỡ nữ nhân cũng đừng nôn nóng như vậy chứ!
Thôi Thiện muốn kéo anh ta dậy, hai mắt của đại thúc đó nhìn chằm chằm vào cô, toàn thân co rúm lại, sùi đầy bọt mép, phun ra mùi hôi thối khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Đây là biểu hiện của việc muốn về chầu trời!
- Cứu mạng!
Cô kinh hãi lùi vào trong góc vườn, cũng không biết là muốn cứu mạng của chính mình, hay là mạng của người đàn ông chết không nhắm mắt ở trước mặt kia.
Ngước lên nhìn đỉnh bức tường phía nam, vẫn là bầu tròi hoang vắng chẳng một bóng người. Thôi Thiện nhớ ra bản thân mình cũng từng giết người, dứt khoát dũng cảm trở lại, sờ vào đầu ngón chân thẳng đờ của vị đại thúc.
Anh ta chết rồi.
Mặc áo may-ô màu xám, quần dài bẩn nhem nhuốc, đôi giày bằng vải bố bị mài mòn đến mức trắng xóa, chẳng cả buộc dây giày, khoảng 40 đến 45 tuổi. Dáng người nhỏ bé, mặc dù rất gầy nhưng cánh tay lại có cơ bắp, trông giống như những võ sĩ đấu quyền Anh.
Đột nhiên, Thôi Thiện liều lĩnh thò tay vào trong túi áo của người chết, nhưng chỉ tìm thấy mấy tờ tiền giấy bị vò đến nhàu nát và nửa xấp giấy chùi, hoàn toàn không có chiếc điện thoại di động mà cô ta đang mong đợi.
Cái chết của người này, chẳng có chút ý nghĩa nào đối với Thôi Thiện, ngược lại còn tăng thêm sự ô nhiễm. Mẹ nó. Lần này lại còn phải hầu hạ người chết, nên bôi cho anh ta thuốc chống thối rữa hay là giải phẫu cho thành xác ướp đây? Thời tiết nóng ẩm, mưa nhiều, nói không chừng chỉ vài ngày là thối rữa, thi thể sẽ sinh ra dòi, rồi sẽ biến thành mấy trăm con nhặng...
Chỉ cần nghĩ đến việc cả mùa hè dài dằng dặc sẽ phải ngủ bên cạnh cái xác chết bị phân hủy, Thôi Thiện đã cảm thấy không lạnh mà run.
Cô ta không phải pháp y, không dám động thêm vào thi thể, cũng không biết đối phương chết như thế nào, không giống với bị ngã chết? Phần đầu của người chết không có bất kì thương tích nào, gần như không chảy một giọt máu, rõ ràng là trước khi rơi xuống đây đã gặp phải một nguyên nhân chí mạng nào đó. Đột tử vì phát bệnh tim? Hay là tưởng nhầm cô ta là nữ quỷ nên bị dọa sợ chết khiếp?
Hoặc giả - anh ta bị mưu sát?
Mà cái chết của người đàn ông này, có liên quan gì đến Thôi Thiện không? Nếu không thì vì sao anh ta lại chết ở đây, ở ngay trước mặt cô?
Cố gắng hết sức kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, nhìn thật kĩ khuôn mặt kia, trong đầu vụt qua hình ảnh trắng lóa và hoa cúc vàng, có một người đàn ông trung niên hói nửa đầu, nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt rất kì quái...
Nhớ lại đám tang hơn nửa tháng trước, trong lễ truy điệu của Trình Lệ Quân, Thôi Thiện vì sợ bị phát hiện nên vội vàng rời đi. Phía sau vòng hoa trong nhà tang lễ, cô ta trông thấy khuôn mặt không có chút gì thu hút này, đặc biệt là cái đầu trọc và ánh mắt của anh ta.
Đây không thể là sự trùng hợp.
Nếu như đây chính là người vứt Thôi Thiện xuống đây, vậy thì cái chết của người này cũng đồng nghĩa với việc trên thế giới này sẽ không còn người thứ hai nào có thể thả cô ta ra nữa?
Cả một ngày dài nắng như thiêu đốt qua đi, dưới sự chiếu sáng trực tiếp của mặt trời, màu sắc cùa thi thể rõ ràng là đen đi, không biết là bộ phận nào sẽ bị tụ máu?
Cô ta đã ngửi thấy mùi lạ, ruồi nhặng bay tới đẻ trứng trên xác chết, đuổi đi cũng rất tốn sức, là từ phía tầng dưới bay lên sao? Nếu như mùi hôi thối này có thể thu hút người khác tới thì lại là một chuyện tốt, tiền đề là cô ta phải sống được tới lúc đó.
Đêm đến, bên tai lại đầy những âm thanh hỗn độn, tiếng hát huyên náo ởờ tầng dưới, được đệm bằng đàn guitar đã nối vào loa - “Nếu như vẫn còn ngày mai, em sẽ trang điểm cho khuôn mặt mình thế nào? Nếu như vẫn còn ngày mai, sao còn nói câu tạm biệt?...”
Vậy mà lại nhớ được ca khúc này, khi nghe nói đến ngày tận thế, cô ta đã mặc sức hát nó, thật sự có cảm giác ngày mai sẽ phải chết đi rồi.
Bạn đã từng nghĩ tới việc tự sát chưa?
Thôi Thiện cảm thấy mệt mỏi khác thường, tự ép bản thân mình phải mở to mắt, nhìn lên mặt trăng, tuyệt đối không được ngủ, bên cạnh là một thi thể đàn ông đang thối rữa. Cô ta không phải là người mắc hội chứng yêu xác chết, nhưng lại đang tưởng tượng tới vô số những cảnh tượng kinh khủng: Trong đêm, trên vườn treo, một người sống, một xác chết, người chết sống lại như một cái xác không hồn...
Ngủ cùng cái xác.
Cô quyết định kéo lại chiếc váy cho kín đáo và chặt hơn một chút, tránh để nhìn thấy nội y hớ hênh của mình. Điều cô ta sợ hãi hơn đó là mình đang mang thai, liệu âm hồn của quỷ có đầu thai vào cái thai trong bụng cô ta hay không? Truyền thuyết nói rằng vong linh chuyên thể thường sẽ tìm đến phôi thai gần nhất.
Sau các loại ác mộng, trời đã sáng, chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân đau nhừ. Thật sự chỉ muốn tự tát cho mình một cái, sao mà lại không kiên trì nổi mà chìm vào giấc ngủ cơ chứ? Thôi Thiện nhìn về phía giữa của khu vườn, không thấy thi thể của người đàn ông đâu nữa.
Cô ta trợn trừng mắt tìm khắp bốn phía, cào hết lớp đất phía dưới cây lựu lên. Tối qua đã bị mình vui xuống đất, hay là đói quá ăn mất rồi?
Cho tới khi đào xuống tận lớp xi xăng, ngoại trừ mấy mẩu xương chim vụn vặt ra thì không phát hiện thêm dược gì hết.
Chẳng lẽ anh ta chưa chết?
Không thể nào, hôm qua rõ ràng anh ta đã bắt đầu thối rũa rồi! Có người đã đem thi thể đi rồi? Thật sự quá đáng sợ...
Hay là, tất cả những gì xảy ra đều chỉ là ảo giác, cũng giống như cái kết của vô số bộ phim kinh dị trong nước sản xuất?
Thôi Thiện hít thật sâu, ngửi thấy mùi thối rữa phảng phất, nhoài người tới chỗ hôm qua đặt thi thế, vẫn có thể nhìn thấy một đường viền bao quanh cái xác, giống như là in dấu hình người trên nền xi măng.
Không, đích thực là có người chết trước mặt cô ta, nhưng lại biến mất một cách khó hiểu vào lúc rạng sáng.
Cô ta sợ hãi lùi lại về góc tường, ôm lấy bả vai, không dám tường tượng tiếp nữa. Cảm giác tiếp xúc với thi thể xong, da dẻ vô cùng bẩn thỉu, rất muốn đi tắm, mặc kệ là có nước nóng hay không.
Lời cầu xin ấy ứng nghiệm rất nhanh.
Buổi chiều, trời nổi gió to, mưa dày đặc rót xuống người, 2-3 phút sau đã ngập mắt cá chân, giống như sóng biển từng tầng từng tầng cuốn qua.
Đây không phải là trận mưa lớn như bình thường, mà là... Bão!
Nhắm mắt lại, đón gió, dang rộng đôi tay, giống như áp-phích quảng cáo của một bộ phim nào đó. Cơn mưa điên cuồng táp vào mặt, trút xuống không ngừng nghỉ, mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống, giống như muốn lột nốt phần váy còn lại trên người.
Mực nước từ bụng chân, dâng lên đến đầu gối nhưng lại không vượt quá phần eo. Nửa thân dưới ngâm trong nước, bụng dần đau thắt lại. Phải đứng sát vào vách tường thì mới có chỗ dựa, ngập đến ngực rồi. Cô ta há to miệng hít thở, trong miệng toàn là nước mưa, dường như trong lỗ mũi và lá phổi cũng đều như vậy.
Một hai tiếng đồng hồ, nước đã ngập đến cổ, cành cây và lá cây trôi dập dềnh. Theo bản năng, cô ta đạp chân, hai tay khua khoắng, gạt đi chỗ nước đục ngầu. Cơn mưa đêm đen kịt, không biết ở dưới chân sâu bao nhiêu, nếu như không bơi lên, e rằng sẽ chết chìm dưới đáy nước.
Cô ta cứ trôi nổi trên làn nước, từ từ theo đó mà dâng cao, rồi dần dần gần hơn với chóp tường...
Trời ơi, cơn bão này tới đế cứu mạng cô ta mà!
Ra sức đưa tay ra bám lấy chóp tường, lúc sắp bò được ra ngoài, một cơn gió to thổi đến làm cuộn lên một cơn sóng lớn, hất Thôi Thiện rơi trở lại vào làn nước.
Không cẩn thận bị sặc một ngụm nước, suýt chút nữa thì chìm xuống dưới đáy, giống như bị quỷ nước tóm lấy mắt cá chân. Nước xung quanh đục tói mức không thế chịu nổi, giống như tử cung đang đầy nước ối, nhưng lại không có chút ấm nóng nào. Cô ta nổi lên trên mặt nước, ho lớn một tiếng, theo bản năng bơi về phía cạnh bức tường, con mưa đã ngớt dần rồi.
Không thể vói tới bức tường nữa, cô ta yếu ớt đạp nước, ngóng vọng về phía tòa nhà cao tầng gần nhất, một ô cửa sổ nào đó đang sáng đèn trên tầng thượng, ánh đèn trắng lóa mắt, ngăn cách với những hạt mưa rơi xuống từ không trung cao vợi.
Mực nước hạ xuống trong tuyệt vọng, khoảng cách vói khung cửa sổ và ánh đèn đó càng ngày càng xa, cơn mưa lớn biến thành cơn mưa nhỏ, màn đêm giống như một chiếc lều vó khổng lồ, vây chặt cô ta trong tù ngục.
Chân giẫm xuống mặt đất, tạnh mưa rồi.
Sáng sớm hôm sau vườn treo mới hết nước đọng.
Dưới chân có vài vết thương, không biết đã bị vật gì sắc nhọn cào rách. Mắt cô ta đỏ ngầu vì thức cả đêm, chỉ lo ngộ nhỡ bất tri bất giác ngất đi thì sẽ bị chết chìm trong vũng nước nông toẹt.
Cơn bão đi qua, trước mắt là một mớ hỗn độn, một lớp bùn đất mỏng đọng lại, vô số cành gãy và lá khô. Hồ nước rửa mặt cô ta vất vả kiến tạo cũng bị quét sạch không còn dấu vết. Có rất nhiều thứ bị thồi bay đến tầng thượng, bao gồm cả một tấm vải bạt rất lớn, chắc là của một công trình đang xây dựng nào đó. Vì sao không thổi tới một chiếc điện thoại chứ? Như vậy có thể gọi tới 110 cầu cứu rồi.
Buổi chiều, lại bắt đầu mưa. Nếu như chặn đường ống nước lại một cách triệt để, thì có thể nhanh chóng tạo thành một cái hồ bơi, nhờ vào sức nổi để thoát thân.
Thôi Thiện nhoài người đến trước đường ống nước, tìm lấy một đống các thứ linh tinh để lấp kín nó lại. Nước dâng lên như chiếc bồn tắm bị nút kín lại. Chỉ có điều cơn mưa này không điên cuồng như trận mưa hôm qua, từ từ nhỏ giọt xuống mấy tiếng đồng hồ cũng quanh quấn ngập trên dưới đầu gối.
Không thế nào chịu nổi chỗ nước hôi thối xung quanh, còn trộn lẫn với đủ các thứ được bài tiết ra, trước khi chết đói thì đã bị chết ngạt rồi. Cô ta tìm hai cành cây nhỏ dài, khơi thông đường ống nước. Nhìn vòng xoáy nước đang dần hạ xuống theo hình xoắn ốc, nhớ tới mấy bộ phim của Hitchcook[1]
[1] Alfred Joseph Hitchcook (13-08-1899): Là một nhà làm phim nổi tiếng người Anh. Ông được xem như một trong những đạo diễn lớn nhất của lịch sử điện ảnh, là bậc thầy của dòng phim kinh dị. Tên tuổi của ông gắn liền với thể loại phim “toát mồ hôi lạnh” này, trong dó có rất nhiều bộ phim dã trở thành kinh điển.
Còn muốn dọn sạch sẽ khu vườn sau tai vạ vừa rồi, đế bản thân sống giống một con người chứ không giống với súc sinh, nhưng cô ta đuối quá rồi, cứ thi thoảng lại bị rơi vào hôn mê, ngã xuống góc tường ướt sượt.
Đột nhiên, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống bắp đùi. Đến cả việc khom lưng nhìn xuống cũng chẳng còn sức nữa, chỉ có thế dùng bàn tay đang ở gần nhất, chấm vào thứ đặc quánh đó, đưa lên trước mắt để nhìn. Chỉ nhìn thấy màu máu đỏ sẫm.
Thôi Thiện ý thức được rằng mình đang trải qua lần sảy thai đầu tiên trong đời.
Máu đen sì chảy đầy khu vườn, dụ tới được không biết bao nhiêu kiến.
Là bé trai hay là bé gái?
Bất kì cô gái nào khi gặp phải tình cảnh này, đều khao khát được mẹ tói chăm sóc. Vì sao không tới cứu con?
Nước mắt men theo gò má trượt vào trong miệng, mặn đến đắng chát, giống như máu trong cơ thể, men theo cẳng chân gầy gò trơn nhẵn, từ đầu ngón chân, từng giọt rơi thấm vào đất, không biết sẽ có mùi vị như thế nào?
Nó chết rồi, đích thực là đã chết trong nhà tù này rồi, được tám tuần tuổi, chỉ nặng bằng hạt bụi.
Thôi Thiện không rơi nổi một giọt nước mắt nào, giống như một cỗ máy đang say ngủ, linh kiện toàn thân đều hoen gì cả rồi. Nửa thân dưới chảy máu, nửa thân trên phát sốt - đầu cô ta cơ hồ cũng như muốn chạy rụi, tứ chi lạnh ngắt, giống như lũ kiến điên cuồng sau cơn mưa, lợi dụng mọi chỗ để khoan dùi vào da thịt và xương cốt.
Máu màu đỏ sẫm dường như sắp sửa cạn kiệt, lấy đi sinh mạng. Một con ruồi, vo ve bay quanh mặt cô ta, đến cả sức vung tay đuổi đi cũng không còn. Con ruồi đẻ trứng ở lỗ mũi, rất nhanh thôi, dòi bọ sẽ bò kín chỗ thịt rữa, chim và chuột cũng sẽ coi cô ta như bữa sáng, chứ không phải ngược lại.