“Gatsby mua lại căn nhà đó, bởi vì Daisy sống ở đối diện vịnh biển.”
Thôi Thiện bắt đầu đọc lại “Gatsby vĩ đại,” vô cùng kiên nhẫn lật giở mấy chục trang, rồi lại nhớ tới X: Anh ấy đang sống ở phía sau một ô cửa sổ nào đó trên đỉnh tòa nhà kia, chỉ vì cô ta bị giam cầm ở trong vườn treo phía đối diện này?
Cô ta vẫn rất muốn thoát ra khỏi đây, mỗi ngày đều ôm cây đợi thỏ chờ một vật thể bay nào đó chứ không phải là chiếc trực thăng mô hình đen ngòm kia. Giữa trưa, có một chiếc phi thuyền to lớn bay ngang qua, trưng ra quảng cáo của một sản phẩm cao cấp nào đó. Cô ta lười chẳng buồn cầu cứu, dù gì cũng chỉ phí sức mà thôi. Thời còn đi học, ở sân vận động rất hay nghe thấy tiếng rền vang của máy bay, nhìn thấy những chiếc máy bay không biết là loại gì bay lướt qua bầu trời cao rộng, kéo theo hai vệt khói nhỏ phía sau, biến mất khỏi tầm mắt của cô ta trong tầng mây xa nhất, tới đảo Bali, tới Paris hay là Las Vegas? Cô ta từng ngưỡng mộ máy bay, bao gồm tất cả những thứ có thể bay được, từ con muỗi tới con chim sẻ rồi đến cánh diều, thậm chí là cả những cô tiếp viên hàng không trên các chuyến bay quốc tế.
Muốn bay, cho dù là bay giống như chim thiên nga, cô ta chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình.
Uống nốt nửa túi sữa bò cuối cùng, cô ta phát hiện ra mình đã có một sợi tóc bạc.
Thật sự sụp đổ, sợi tóc ấy từ trên trán rủ xuống trước mắt, phát ra ánh phản quang màu vàng óng, có phải tốc độ lão hóa đang được đẩy nhanh gấp 10 lần không? Cô ta không dám soi gương ở hồ nước nữa, sợ rằng nhìn vào đó sẽ thấy khuôn mặt của mẹ chứ không phải là của bản thân mình.
Trực thăng của X lại tới rồi, đem theo chiếc bút ghi âm mà buổi sáng mang đi. Thôi Thiện đeo tai nghe, nghe thấy một chuỗi dài giọng nói của anh ta.
Màn 1: Một vương quốc nào đó ở châu Âu vào thời trung cổ. Hoàng tử Siegfried sắp trưởng thành, sẽ phải chọn vợ trong đêm tiệc sinh nhật ngày mai của mình. Tối đó, hoàng tử đi ăn ở Hồ thiên nga.
Màn 2: Hoàng tử Siegfried bắt gặp một nàng thiên nga đội vương miện vàng, liền bị hình ảnh đẹp đẽ đó của nó làm cho mê đắm. Thật ra, nàng vốn là công chúa Odette, bị nguyền rủa bởi phù thủy Von Rothbart. Ban đêm, nàng là thiếu nữ, bị giam giữ ba năm trong ngọn tháp cao lơ lửng trên không trung của pháo đài; Ban ngày, nàng hóa thân thành thiên nga, để không ai có thể thấy được vẻ đẹp thực sự của nàng. Chỉ có người đàn ông yêu nàng thật sự mới có thể cứu được nàng. Siegfried yêu sâu sắc nàng thiên nga ấy, mời nàng tới tham dự vũ hội, đồng ý sẽ lấy nàng làm vợ.
Màn 3: Đêm tiệc sinh nhật hoàng tử, chàng không có chút hứng thú nào với giai nhân đến từ các nước khác nhau, chỉ một lòng nhớ thương công chúa Odette. Phù thủy Von Rothbart đem theo con gái mình là Odile xuất hiện, ngụy trang cho vẻ ngoài giống hệt như Odette, chỉ có điều cô ta biến thành con thiên nga màu đen. Hoàng tử vẫn chưa nhìn ra được chân tướng, liền định hôn ước cùng với Odile. Khi chàng nhận ra mình đã bị lừa thì lập tức chạy tới Hồ thiên nga để cứu Odette.
Màn 4: Hoàng tử Siegfried cầm kiếm tới, đánh một trận quyết liệt với Rothbart, cuối cùng đã giết được tên phù thủy ác ma. Nhưng vì kiếp này không thể bên nhau nên vô cùng đau thương, hoàng tử và thiên nga cùng trầm mình xuống hồ tự vẫn, không ngờ lại vô tình phá giải được lời nguyền. Thiên nga hóa trở lại thành thiếu nữ, hai người sống một cuộc sống mĩ mãn trong chốn nhân gian.
Đây chính là câu chuyện X muốn kể sao?
Cái kết nghe có vẻ giống với Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài? Lại vẫn là cái kết đoàn viên đáng ghét quen thuộc ấy. Nhưng mà, Thôi Thiện nhớ lại hoàng tử và thiên nga, cứ luôn có cảm giác đó là cuộc tình giữa người và thú.
Mỗi đêm mùa thu, Saxophone thay mặt mùa xuân tới cùng cô hò hẹn. Cô vùi mình vào chiếc chăn lông thiên nga ấm áp, giống như trốn trong đám mây, ngắm nhìn ánh trăng phía ngoài căn lều tránh mưa của mình. Con mèo thi thoảng vẫn xuất hiện trên đỉnh bức tường, Tiểu Bạch đầu thai chuyển thể.
Cô mở bút ghi âm, kề sát bên môi nói.
X, anh là ai? Mỗi ngày ban phát đồ ăn cho tôi, đưa tới váy ngủ, thảm và chăn lông thiên nga trắng, ngoài anh ra, làm gì có ai để ý ra thế giới ở bên ngoài ô cửa, ngày ngày nhìn chằm chằm vào đỉnh tòa nhà đối diện như một kẻ biến thái? Anh có thể nhìn lén tất cả mọi thứ từ tôi đúng không? Cảm ơn Hồ thiên nga của anh, nhưng tôi không tin vào kết thúc này, nhất định còn có dị bản khác. Anh nghĩ tôi là Odette sao? Cũng bị một tên phù thủy nào đó nguyền rủa, bị nhốt trên đỉnh tòa tháp cao, muốn trốn mà không thoát nổi, mỗi ngày chỉ có thể bầu bạn cùng các loài chim, và cả một người vĩnh viễn không biết mặt là anh. Nếu như, anh là vị hoàng tử tới cứu tôi, tôi sẽ trả lại anh gấp trăm nghìn lần, xin hãy thả tôi đi đi! Xin anh đấy, X của tôi, Siegfried.
Dưới trời đêm, Thôi Thiện luồn ra một cách trơn tru, vén mái tóc dài điên cuồng, lắc lư phần gáy nhỏ và dài, mê hoặc như một nàng thiên nga đen.